Mặc Tố Nhiên không còn tâm trạng nào nữa, nhìn như người điên, bà không kìm chế được, quay đầu chạy ra ngoài.
Bạch Cẩm Sương luống cuống, vội vã đẩy ghế đuổi theo. Nhưng Tần Minh Xuân vẫn nhanh hơn cô, cậu ta trực tiếp chạy đuổi theo.
Đầu óc Bạch Cẩm Sương như đang rối tung lên, cô không hiểu tại sao Tần Minh Xuân lại nhìn thấy, thái độ còn lo lắng hơn cả cô. Cô cũng chẳng hiểu trong đầu mình đang nghĩ gì.
Khi cô chạy đến cửa thì không còn thấy bóng dáng của Mặc Tố Nhiên và Tân Minh Xuân.
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng gọi điện thoại cho Mặc Tu Nhân, cô khóc nức nở: “Mặc Tù Nhân, em xin lỗi. Em không cố ý, em không nghĩ là sẽ làm kích động đến di, em thấy tâm trạng của dì hôm nay hôm nay có chút bất thường. Nhưng em không ngờ dì lại kích động đến thế. Em thực sự chỉ muốn đưa Bông Vải đến nước Z, sợ Vũ Quảng Đình sẽ nổi điên rồi làm hại đứa nhỏ, em không nghĩ là dì sẽ hiểu lầm em.”
Bạch Cẩm Sương khóc nức nở nói, Mặc Tu Nhân đang ở Quân Trúc kiểm tra số sách, nghe cô nói thể, anh mạnh mẽ đứng lên: “Cầm Sương, em đừng khóc nữa, em hãy từ từ nói cho anh biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Cảm xúc của Bạch Cẩm Sương mãi mới dịu xuống, từ từ lên tiếng: “Dì nghĩ là em bị Dư Thiên Thanh khiêu khích nên mới giấu đứa nhỏ đi. Dì rất tức giận. Em cũng đã giải thích cho dì ấy nghe, cả việc em đã hồi phục lại trí nhớ. Em xin lỗi đi ấy, nói cho đi ấy chuyện của anh Vô Đoan, cảm thấy có lỗi với nhà họ Tân. Em cũng đã nói Bông Vải là cháu trai của di, em không cấm hai người gặp nhau. Nhưng thái độ của em lại thay đổi làm kích động đến dị Di trực tiếp chạy ra khỏi phòng làm việc của em. Em phải làm sao đây? Em thấy tâm trạng của dì ấy không ổn định!”
Mặc Tu Nhân có chút căng thẳng: "Em có biết bây giờ bà ấy đang ở đâu không?
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương đã đỏ ửng lên, lắc đầu: “Em không biết... Khi em chạy ra ngoài đã không thấy dì ấy đâu rồi, có điều, Tần Minh Xuân ở chỗ làm của em hình như đã đuổi theo dì ấy, cũng không biết là có theo kịp không?”
Mặc Tu Nhân giọng trầm xuống, nói: “Vậy đi, em gọi điện cho Tần Minh Xuân trước, hỏi cậu ta tình hình của mẹ anh. Anh sẽ lập tức qua đó. Với lại... chuyện của Bông Vải em đừng buồn hay tức giận gì. Mẹ anh bị bố anh nuông chiều quá, chứ bà ấy cũng không có ý xấu gì. Chỉ là bà ấy nghĩ chuyện quá đơn giản, đôi khi hay cố chấp, lại thêm cả chuyện của anh trai anh cũng đủ khiến bà ấy. đau khổ rồi. Đối với bà ấy, lời xin lỗi của em như xát muối vào vết thương làm bà ấy không thể chấp nhận được. Em đừng để ý”.
Bạch Cẩm Sương không kìm chế được nước mắt: "Xin lỗi! Em sao có thể để ý được chứ, là do em thấy có lỗi với nhà họ Tân!”
Mặc Tu Nhân có phần bế tắc: “Em không cần phải cảm thấy có lỗi, tin anh, tổn thương dần dần có thể chữa lành, một lát sau anh sẽ qua đó, em đừng khóc nữa!”
Bạch Cẩm Sương kìm nén nước mắt: “Được rồi. Em đang ở khách sạn gọi điện hỏi Tân Minh Xuân”
Mặc Tu Nhân đáp lại rồi cúp điện thoại, anh nhờ Triệu Văn Vương tiếp tục kiểm tra sổ sách, vội vàng cầm chìa khóa xe chạy đi.
Tần Minh Xuân đang ở phòng làm việc của Bạch Cầm Sương, cậu có có chút mơ hồ.
Bởi vì lúc đầu cậu ta nghĩ rằng Bạch Cầm Sương và Mặc Tu Nhân đã ở bên nhau rồi, hai người còn có một đứa con. Nhưng vì chuyện năm ấy đối với Mặc Tố Nhiên cũng chỉ coi là đang cách xa nhau mà thôi.
Có điều, tâm trạng của Mặc Tố Nhiên lúc đó lại tổn thương và tức giận, khiến cậu ta cảm thấy mọi chuyện không phải như cậu ta nghĩ.
Mặc Tổ Nhiên kích động chạy ra ngoài, Tần Minh Xuân bình tĩnh trở lại rồi vội vã chạy theo.
Nhưng Mặc Tổ Nhiên chạy quá nhanh.
Vả lại Tân Minh Xuân cũng chậm hơn bà một bước, lúc chạy ra khỏi công ty, cậu ta nhìn thấy bà đang chạy một đoạn rất xa mới chạy đuổi theo. Mặc Tổ Nhiên cũng dừng chân nên cậu ta mới đuổi kịp.
Kết quả, cậu ta vừa giữ chặt Mặc Tố Nhiên, đột nhiên bà bất động, nhìn chằm chằm, không thể tin được: “Vô Đoan.”
Tần Minh Xuân lo lắng, cho rằng Mặc Tố Nhiên nhận ra mình.
Nhưng không nhờ, Mặc Tố Nhiên đột nhiên vùng vẫy mạnh mẽ, chạy về hướng kia.
Tần Minh Xuân có chút hoang mang, đúng lúc đó Bạch Cẩm Sương gọi điện đến.
Tần Minh Xuân không nhận cuộc gọi, vội vã đuổi theo Mặc Tố Nhiên.
Nhưng đến khi cậu ta đuổi được bà thì đột nhiên kinh sợ sững người lại.
Tất cả những thứ diễn ra trước mắt vượt khỏi sức tưởng tượng của cậu ta, Mặc Tổ Nhiên kéo chặt tay của một người đàn ông trẻ tuổi, không ngừng lẩm bẩm “Vô Đoan”, vừa sợ hãi vừa đáng thương, đan xen cả sự vui mừng.
Nhưng người đàn ông trẻ tuổi này lại ngơ ngác, xa lạ hỏi: “Di, chúng ta có quen biết nhau sao? Xin dì hãy bỏ tay tôi ra!”
Tất nhiên điều khiển Tần Minh Xuân kinh sợ không phải là cảnh này, mà là người đàn ông trước mặt này giống y hệt Tần Vô Đoàn đã chết, thực sự không thể phân biệt được, thảo nào Mặc Tố Nhiên lại kích động như thế,
Trong đầu Tân Minh Xuân đang rất loạn, cậu ta không biết chuyện gì đang xảy ra, cố gắng bình tĩnh trở lại rồi đi qua đó đứng bên cạnh Mặc Tổ Nhiên bảo vệ bà.
Đôi mắt của Mặc Tổ Nhiên đỏ ửng, nước mắt cứ thế rơi xuống: “Vô Đoan, con không nhận ra mẹ sao? Mẹ là mẹ của con đây!”
Người đàn ông trẻ tuổi kia nhăn mày lại: “Xin lỗi, tôi không quen biết bà, xin bà hãy buông tôi ra!”
Tân Minh Xuân thấy cách người này đối xử với Mặc Tổ Nhiên, trong lòng cậu ta cảm thấy vô cùng tức giận, không biết làm gì để an ủi Mặc Tổ Nhiên.
Cậu ta thấp giọng nói: “Dì, dì buông tay anh ta ra đi, có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ nói, được không?”
Mặc dù cậu ta cũng rất kinh ngạc, người đàn ông trước mắt này cũng có nét giống cậu ta, nhưng cậu ta chắc chắn, năm đó mẹ cậu ta không phải sinh đôi, vì vậy vẫn cần từ từ điều tra xem chuyện cụ thể như thế nào, cậu ta không thể để bản thân hoảng sợ như vậy.
Có điều Mặc Tổ Nhiên không để ý đến lời của cậu ta, sống chết giữ đối phương, cảm tưởng như chỉ cần buông tay thì anh ta sẽ biến mất mãi mãi.
Tần Minh Xuân không gỡ được tay Mặc Tổ Nhiên, trong lòng cảm thấy bất lực, chỉ có thể khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh là... người Trà Giang sao?”
Người đàn ông này nhìn Mặc Tố Nhiên không chịu buông tay mình ra, lại còn bị hỏi cái vấn đề kì lạ kia, giống như đang hỏi thăm nội tình, anh ta nghiêm mặt lại: “Hai người bị thần kinh hả? Nếu bị thì đi bệnh viện đi!”
Giọng điệu của anh ta không khiêm nhường, khác nhau một trời một vực so với Tân Vô Đoan, chỉ giống mỗi vẻ bề ngoài.
Có điều, chỉ có mình Tân Minh Xuân nhìn ra được những điểm khác biệt này, còn Mặc Tô Nhiên lại không để ý, tính cách khác xưa rồi, nhưng chỉ cần khuôn mặt giống nhau là đủ để bà suy nghĩ đây chắc chắn là Vô Đoan của bà!
Chuyện cũng khó giải quyết, Mặc Tô Nhiên không chịu buông tay ra khiến người đàn ông kia rất nổi nóng.
Lại còn thêm câu hỏi của Tần Minh Xuân khiến anh ta càng tức giận hơn.
Mà lúc này, Bạch Cẩm Sương lại gọi điện đến, cậu ta vừa nhìn hai người, vừa nhận cuộc gọi.
"A lô, Tân Minh Xuân, dì Mặc đang ở đâu? Có phải cậu vừa đuổi theo dì ấy không? Di ấy không sao chứ?" Bạch Cẩm Sương lo lắng hỏi liền ba câu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT