*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vân Thành Nam và Tề Bạch Mai kinh ngạc mất một lúc, cũng nhịn không được phải ngồi xuống.
Tề Bạch Mai càng lo lắng: “Sao em lại cảm thấy thời tiết có vẻ kinh khủng quá?”
Vân Thành Nam đã bình tĩnh lại: “Tình huống chắc hẳn là rất nghiêm trọng, chúng ta đừng đi ra ngoài!”
Tề Bạch Mai ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ đến chuyện mới vừa rồi thì mau chóng đứng lên: “Vậy...em đi nấu cơm!”
Vân Thành Nam kéo tay cô, nhíu mày: “Em đói à?”
Tề Bạch Mai đỏ mặt hỏi lại: “Anh không đói sao?”
Vân Thành Nam thành khẩn gật đầu: "Anh đói, muốn ăn em!”
Khuôn mặt hơi ửng đỏ của Tề Bạch Mai trong nháy mắt đã hồng rực lên: “Sét đánh dọa người như vậy chứng tỏ thời tiết cũng không cho anh làm chuyện xấu đâu, anh đừng có quậy!”
Cô nói xong liền tránh khỏi tay Vân Thành Nam, chạy vào phòng bếp.
Nhìn cô chuồn đi như con thỏ nhỏ Vân Thành Nam không nhịn được vừa cười vừa lắc đầu, tiếp tục băng bó vết thương của mình.
Thành phố Trà Giang.
Buổi tối 7 giờ, Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đưa Tần Minh Huyền đi ăn tối.
Sau khi tiến hành thôi miên chữa bệnh vào buổi chiều Bạch Cẩm Sương đã nhớ ra rất nhiều chuyện, nghĩ về tình cảm của mình với Mặc Tu Nhân, từ nỗi sợ hãi lúc đầu đến sau đó là bài xích, cuối cùng lại là cảnh giác.
Khi cô nhận ra tình cảm bị kìm nén mà Mặc Tu Nhân dành cho cô và thân thế của Bông Vải thì cô không khỏi cảm thấy đau lòng thay anh.
Nhưng khi Bạch Cẩm Sương biết được những gì đã xảy ra với họ thì sự đau lòng nho nhỏ đó đã không đủ để biểu đạt nỗi đau lòng của cô.
Cô đã sắp đau lòng muốn chết, tình yêu sâu nặng với Mặc Tu Nhân đã tìm trở lại khiến cô lại càng đau lòng vì anh hơn.
Sau khi Lâm Kim Thư và Lục Thành Ngôn rời đi, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đã nói với nhau rất nhiều lời, cô cảm thấy mình còn rất nhiều điều muốn nói, trong lúc không để ý mà đã hơn bảy giờ.
Bởi vì chiều nay Bạch Cẩm Sương cần đi chữa bệnh nên cô đã nhờ Annie đi đón Tần Minh Huyền.
Nếu Annie không gọi điện thoại tới thì cô vẫn còn đang mải nói chuyện cùng Mặc Tu Nhân.
Annie đã đón Tần Minh Huyền, hai người đều đang ở trong phòng làm việc, Annie hỏi Bạch Cẩm Sương rằng cô ấy sẽ đưa Tần Minh Huyền đi ăn tối trước, hay đợi Bạch Cẩm Sương đi cùng.
Bạch Cẩm Sương không hề nghĩ ngợi liền nói Annie và Tần Minh Huyền chờ cô một lát, cô sẽ tới đưa Tần Minh Huyền đi ăn cơm.
cúp điện thoại cô quay sang nói với Mặc Tu Nhân: “Chúng ta đưa Bông Vải đi ăn cơm, được không?”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Được, mọi việc đều nghe theo em”
Bạch Cẩm Sương mím môi, không nhịn được mở miệng: “Mặc Tu Nhân, em muốn nói cho Bông Vải biết anh mới là bổ ruột của thằng bé, thằng bé rất thích anh, em nghĩ là sau khi con biết tin này nhất định sẽ rất vui”
Mặc Tu Nhân nghe nói như thế thì trầm mặc mất hai giây: “Chờ em hoàn toàn khôi phục trí nhớ thì hãy nói cho con biết.”
Anh không muốn làm cho Bạch Cẩm Sương khó xử, đến khi cô thật sự khôi phục trí nhớ hoàn toàn có thể làm ra việc gì không ai biết trước được.
Có thể nào mỗi khi nhìn thấy anh cô lại cảm thấy như được nhắc lại về cái chết của anh cả không?
Nếu như lúc trước anh bảo vệ cô thật tốt thì có phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy không?
Bạch Cẩm Sương nghe Mặc Tu Nhân nói như vậy thì thần sắc khẽ biến: “Anh...không muốn nhận Bông Vải sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT