*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lưu Ngọc Hoa kinh hãi vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu!”
Vũ Minh Lượng khịt mũi lạnh lùng, Vũ Minh Quang cũng bước vào, những người bên ngoài đã bị anh đuổi đi..
Ông ta hạ giọng: “Chúng ta...chôn ở đâu?”
Vũ Minh Lượng ánh mắt lóe lên: “Phía tây có một góc. Ngày thường, không ai tới đó. Chỉ cần gia đình chúng ta còn ở đây, chắc chắn sẽ không thấy thi thể!”
Vũ Minh Quang bị anh mình dọa, không muốn ngồi tù nên cuối cùng gật đầu, hai người khiêng thi thể đi về phía góc tây.
Lưu Ngọc Hoa run rẩy cầm dụng cụ đi theo phía sau hai người.
Sau khi chôn xác, Lưu Ngọc Hoa không biết bằng cách nào mà ra khỏi nhà của họ Vũ, vì đội mũ mà trời tối nên Vũ Minh Lượng đã nói với mọi người rằng cô ta là Vụ Điệp An, mà không ai nghi ngờ.
Cuối cùng, cô ta rời khỏi gia đình đó với cái tên Vụ Điệp An, chiếc xe của cô ta lái thẳng về phía sông Trà Giang.
Vừa đi chưa được bao lâu, cô ta đột nhiên phát hiện phía sau xe có một chiếc xe.
Khi Lưu Ngọc Hoa nghĩ đến lời cảnh cáo của Vũ Minh Lượng, hai tay đang cầm vô lăng của run lên vì sợ hãi.
Cuối cùng lái xe ra ngoài thành đến nơi không có lan can bên sông Trà Giang, theo lời nói của Vũ Minh Lượng cởi áo khoác ném vào trong xe, để xe tự động lao xuống sông.
Cô ta vừa mới làm xong việc này còn tưởng rằng cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, kết quả lại nhận được điện thoại của Vũ Minh Lượng: “Lưu Ngọc Hoa...Cô hiện tại cũng là đồng phạm, đừng dại dột, cô còn có con trai, cô ngồi tù ai sẽ chăm sóc nó!”.
Lưu Ngọc Hoa đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt...Vũ Minh Lượng đã tính cả rồi!
Trước đó tâm trí cô ta hỗn loạn, hoàn toàn không nghĩ về việc đó.
Đúng vậy, bây giờ cô ta tham gia vào việc chôn xác và giả mạo hiện trường vụ tai nạn xe hơi, chỉ sợ tránh không khỏi liên đới!
Khi Mặc Tu Nhân về đến nhà, anh nhận được cuộc gọi từ Triệu Văn Vương, anh mới biết rằng chiếc máy ảnh trong dịch vụ khách hàng và những hình ảnh trên màn hình lớn là kiệt tác của vợ Vũ Minh Lượng.
Tuy nhiên, khi biết rằng Vũ Minh Lượng giết người chôn xác, biểu hiện của anh cuối cùng thay đổi.
Anh trầm giọng nói: “Ngày mai xử lý tất cả các đoạn ghi âm có liên quan, gửi chúng cho cảnh sát dưới dạng ẩn danh để báo cáo vụ giết người chôn xác của Vũ Minh Lượng của Vũ Minh Quang. Lưu Ngọc Hoa cùng Vũ Minh Quang không chỉ che đậy tội ác mà còn giúp đỡ ông ta. Những chuyện khác giao cho cảnh sát xử lý vậy là được!”
Tội ác nhẫn tâm đến như vậy, cảnh sát ắt hẳn cũng sẽ không nương tay.
Mặc Tu Nhân vốn đã tính xử lý Vũ Minh Lượng và Lưu Ngọc Hoa, nhưng không ngờ hai người lại tự mình tìm đến cửa, vậy thì đừng trách anh không khách sáo.
Triệu Văn Vương gật đầu: “Được, tôi lập tức xử lý!”
Mặc Tu Nhân cúp máy và đi về phía tòa nhà.
Mặc Tổ Nhiên và Tần Hạo không biết Mặc Tu Nhân hôm nay trở về, hai người đều lên lầu, tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, vừa lúc bọn họ đi xuống cầu thang trong bộ đồ ngủ, nhìn thấy Mặc Tu Nhân thay giày ở hành lang.
Mặc Tổ Nhiên nhìn thấy Mặc Tu Nhân, liền nghĩ đến những gì Dư Thiên Thanh đã nói với bà.
Bà chỉ biết hồi đó anh em Mặc Tụ Nhân đều thích Bạch Cẩm Sương, đều tranh chấp vì Bạch Cẩm Sương chỉ là không biết cụ thể.
Giờ đây biết được đứa trẻ giống Tần Vô Đoan, lại bị lời nói của Dư Thiên Thanh làm ảnh hưởng, dù nghĩ thế nào vẫn cảm thấy Bạch Cẩm Sương phản bội Mặc Tu Nhân.
Nếu như, đứa nhỏ này thật sự là của Vô Đoan, mà vì Vô Đoan mà giữ nó lại thì ít nhiều trong lòng bà cũng có một chút vui mừng. Thế nhưng, vui mừng này chỉ để ở trong lòng, còn đây là tội nặng muôn kiếp, trong lòng bà có chút bất an.
Sau khi suy nghĩ một hồi, vẫn là cảm thấy chuyện này tốt hơn hết nên để Mặc Tu Nhận biết.
Nếu Bạch Cẩm Sương thực sự phản bội Mặc Tu Nhân, thì Mặc Tu Nhân nhân cơ hội đó để rời xa Bạch Cẩm Sương, về phần đứa nhỏ, bà sẽ cố gắng thuyết phục Bạch Cẩm Sương thừa nhận tổ quy tông.
Nếu không, thì...mọi việc đành phải để Mặc Tu Nhân giải quyết.
Mặc Tổ Nhiên hít sâu một hơi sau khi nhìn thấy Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, sao con lại về nhà? Mẹ còn tưởng rằng đêm nay con sẽ không về!”
Mặc Tu Nhân bước tới, nhìn bố mẹ với vẻ mặt bình thản: “Hôm nay hai người đi gặp Bông Vải
Mặc Tố Nhiên sắc mặt thay đổi: “Bạch Cẩm Sương cáo trạng sao?”
Mặc Tu Nhân có chút bất lực: “Thế nào gọi là cáo trạng? Hai người là bố mẹ con. Hai người trước cổng trường mẫu giáo lén lén lút lút ngó trộm Bông Vải. Bị cô ấy phát hiện, cảnh lẽ cô ấy không thể cảnh giác sao? Nếu đổi lại là hai người. Nếu như bố mẹ đang chăm sóc Bông Vải tự nhiên nhìn thấy người lén lén lút lút nhìn trộm thằng bé, hai người thấy thế nào?”
Vẻ mặt của Mặc Tổ Nhiên và Tần Hạo đều thay đổi khi nghe lời này.
Nếu gặp phải trường hợp như vậy, họ đương nhiên sẽ coi những kẻ lén lút nhìn trộm cháu mình là kẻ xấu. Vì vậy,...Bạch Cẩm Sương đối xử với họ như...kẻ xấu?
Mặc Tổ Nhiên vội vàng nói: “Con giải thích cho con bé giúp mẹ, chúng ta chỉ là thích nhìn Bông Vải!”