*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Chương 700: Trong sương mù nhìn thấy hoa

Mặc Tu Nhân lắc đầu, mắt nặng nề, đen kịt u ám, hình như mang theo bí mật và tình sâu nói không hết: “Không buồn cười, tôi chỉ là đang nghĩ...tôi hôm nay thực sự không nên đến tìm cô, dù sao, chúng ta gần đây gặp mặt nhau quá thường xuyên, thể nhưng."

Mặc Tụ Nhân ngừng lại, đúng là lại khiến cho để Bạch Cẩm Sương có chút ngạc nhiên: “Nhưng mà cái gì?"

Mặc Tu Nhân cười nói: “Thế nhưng, khi tôi biết cô là Tư Huyền, hôm nay nhìn thấy tác phẩm của cô, tôi không cầm được cảm xúc trong lòng mình, cấp thiết muốn đi nói chuyện với cô, cô chắc có thể hiểu được tâm trạng này của tôi chứ, dù sao...cô là vẽ ra bản thảo thiết kế, tôi là người hoàn thành gia công bản thảo tác phẩm. Tôi tự cho rằng tôi đối với năng lực thưởng thức bản vẽ thiết kế cũng tạm được, cho nên nhìn thấy bản vẽ thiết kế của cô, tôi giống như là nhìn thấy...giống như kim sơn phát sáng, không nhịn được muốn đào bới! Cô Bạch, cô có thể cho tôi cơ hội này không?

Bạch Cẩm Sương ngớ ngẩn, cô đúng là không nghĩ tới, Mặc Tu Nhân là vì cái này mà tới.

Cô mím môi, gật đầu: “Vậy cũng được!"

Cuối cùng cô vẫn là lên xe của Mặc Tu Nhân.

Xe hướng về đến nhà của Bạch Cảm Sương, Bạch Cẩm Sương vốn hoài nghi Mặc Tu Nhân tìm mình, lại không đơn thuần chỉ nói về tác phẩm cũ của cô.

Kết quả, dọc đường đi Mặc Tu Nhân đều nói về chuyện tác phẩm của cô.

"Tôi thật sự rất thích tác phẩm mấy năm gần đây của cô, đặc biệt là bản vẽ tên là Nhớ, tôi cảm thấy rất có cảm xúc!"Mặc Tu Nhân vừa lái xe vừa nói lên cảm tưởng của mình.

Nghe nói như thế, con mắt của Bạch Cầm Sương giật giật: “Thật sao? Đó cũng là một bản thiết kế mà tôi thích nhất!"

Mặc Tụ Nhân không ngờ, yêu thích của bọn họ lại giống nhau như vậy, đáy mắt mang theo ý cười: “Xem ra, chúng ta anh hùng cùng chung mưu lược, có điều, tôi có thể nói với tôi linh cảm của cô về bản vẽ thiết kế kia không?"

Bạch Cẩm Sương ngón tay khẽ nhúc nhích: “Thực ra...linh cảm của bản vẽ thiết kế, bắt nguồn từ một giấc mơ!"

Mặc Tu Nhân có chút kinh ngạc: “Giấc mơ?"

Bạch Cầm Sương gật đầu, biểu cảm dường như có chút ngẩn ngơ: “Đúng, chính là một giấc mơ, tôi mấy năm nay, thường mơ thấy cảnh tượng một trận mưa tuyết đầy trời, trong tuyết dường như còn có màu đỏ nổi bật, cũng không biết là cái gì, mỗi lần nằm

mơ, tôi lại nhìn rõ cảnh tượng này, thế nhưng, cuối cùng vẫn là cách một tầng sương mù, có cảm giác trong sương mù nhìn thấy hoa mắt, làm sao cũng không nhìn ra được cho nên...cuối cùng tôi chính là dựa vào giấc mơ mơ hồ này, vẽ ra bản thiết kế này!"

Mặc Tu Nhân nắm chặt bánh lái, tay siết thật chặt, anh cơ bản đã đoán được, Bạch Cẩm Sương mới thấy hình ảnh gì rồi.

Giọng nói của anh có chút khàn khàn: “Vậy...nếu đã là mơ, tại sao tên của bản vẽ lại là "Nhớ”?"

Bạch Cẩm Sương cười cười: “Bởi vì tôi mỗi lần nằm mơ, khi tỉnh lại thấy mình nước mắt đã rơi đầy mặt, trong giấc mơ, tôi vô thức bật khóc. Sau đó tôi nói với mẹ tôi chuyện này, mẹ tôi nói chắc là tôi nhớ lại một số chuyện trước đây, trong tiềm thức trong suy nghĩ đều nhớ cho nên mới không ngừng mơ thấy cảnh tượng như thế này, vì vậy tôi liền đặt lên là Nhớ!"

Mặc Tu Nhân có chút yên lặng, rất lâu anh mới nói: “Cho nên, chính là hàm ý hoa tuyết trắng cùng giọt nước mưa màu đỏ là.."

Bạch Cẩm Sương cười: “Vệt nước mắt rơi xuống phía dưới tuyết tô điểm chính là đường cong và hàm ý giống như là giọt nước!"

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha. Website T*amlinh2*47.c*om cập nhật truyện mới nhanh nhất

Mặc Tu Nhân nghe nói như thế, không khỏi nhớ đến bản thiết kế, giữa bông hoa tuyết màu trắng là màu đỏ của thủy tinh, phía dưới có ba đường cong, giọt nước mắt nhỏ xuyên trong xuyết, lúc đó, anh chỉ cảm thấy bản thiết kế này rất đẹp, đặc biệt đẹp, nhưng lại không ngờ, Bạch Cẩm Sương lại dựa vào điều này là thiết kế nên, bỗng tâm tình của anh cực kỳ phức tạp!

Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân rất lâu không nói, cô liền nói: “Làm sao vậy? Tổng giám đốc Mặc đối với bản vẽ thiết kế này, có cái nhìn nào khác sao?"

Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, lắc đầu: “Không có, chính là trong lòng hơi xúc động, trước đây không ngờ, thiết kế này lại có hàm nghĩa này!"

Nghĩ đến mùa đông cách đây sáu năm, tuyết rơi đầy trời, màu đỏ nhuộm xuống tuyết, trái tim của anh không cầm được mà đau nhói lên.

Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân tâm tình rõ ràng là không được ổn, liền nói sang chuyện khác: “Tôi tuy rằng đã quên một số chuyện thể nhưng tôi cũng nghe nói mình trước đây từng làm việc của Hoàng Thụy, không biết tổng giám đốc Mặc cảm thấy, thiết kế của tôi hiện giờ so với trước đây có gì khác biệt không?"

Mặc Tu Nhân nghe nói thế, con mắt giật lên: “Tác phẩm trưởng thành hơn rất nhiều!”

Bạch Cẩm Sương cười khẽ: “Nói như vậy, Tổng giám đốc Mặc càng yêu thích tác phẩm của tôi bây giờ rồi!" Xe đến dưới chung cư, Mặc Tu Nhân dừng xe lại, đưa mắt nhìn Bạch Cẩm Sương: “Đều rất thích!"

Giọng nói của anh rất nhẹ, trong xe đóng kín trầm thấp vang lên, cũng là có chút êm tai như lời tâm tình vậy, Bạch Cẩm Sương mặt bỗng đỏ lên.

Cô cười có chút không được tự nhiên: “Tổng giám đốc Mặc, đến rồi!"

Mặc Tu Nhận nhàn nhạt”Ừm"một tiếng: “Xuống xe đi!"

Hai người vừa bước xuống xe, Bạch Cẩm Sương đã nhìn thấy, Đam Phi Vũ đứng ở dưới tầng, vẻ mặt đầy u oán tức giận nhìn cô và Mặc Tu Nhân.

Bạch Cầm Sương trong lòng bất đắc dĩ, chỉ có thể nói với Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc hay là lên trước đi, tôi còn có chút chuyện nói với Phi Vũ, chúng tôi sau đó sẽ lên nhà!"

Mặc Tu Nhân từ xa nhìn Đàm Phi Vũ, mắt chớp chớp, trong mắt phát ra một vệt nguy hiểm nhỏ bé không thể nhận ra.

Anh gật đầu với Bạch Cẩm Sương, thản nhiên nhấc chân đi hướng vào trong tòa nhà.

Mặc Tu Nhân và Đàm Phi Vũ nhìn thoáng qua nhau trong nháy mắt, Đàm Phi Vũ lạnh lùng nói: “Mặc Tu Nhân, sau năm nay, anh sẽ không có thêm cơ hội đâu!”

Mặc Tu Nhân con mắt hơi nhảy lên một chút, bước chân ngừng lại một lúc nhưng cũng không dừng lại lâu mà tiếp tục đi vào tòa nhà.

Bạch Cẩm Sương thở dài, nhìn thấy bước đi đến trước mặt Đàm Phi Vũ: “Chúng ta đi dạo quanh chung cư một chút!" Đàm Phi Vũ mím môi gật đầu: “Được!"

Hai người vừa đi được không lâu, Bạch Cẩm Sương còn chưa nói, liền nghe thấy Đàm Phi Vũ nói: “Cẩm Sương, tại sao cái tên Mặc Tu Nhân kia lại cứ quấn lấy chị".

Bạch Cẩm Sương đành nhìn về phía cậu ấy: “Em đừng nghĩ nhiều, anh ấy chỉ là có việc nói với chị, đúng lúc thuận đường mà đưa về nhà thôi!"

Đàm Phi Vũ nghe nói thế, thần kinh bỗng căng thẳng lên: “Anh ấy nói gì với chị rồi?"

Đàm Phi Vũ vẻ mặt cảnh giác, hình như nếu Mặc Tu Nhân nói cái

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play