*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Chương 667: Là một cái gai
Nước mắt của Mặc Tổ Nhiên liên tục chảy xuống: "Tu Nhân, chuyện của anh trai con, mẹ có thể không trách cô ta, nhưng mà, con muốn bố mẹ sau này phải đối mặt với cô ta như thế nào đây, chỉ cần nhìn thấy cô ta, mỗi ngày chúng ta đều nghĩ đến cái chết của anh trai con!” Mặc Tổ Nhiên trầm giọng: "Bố mẹ có thể lựa chọn không gặp cô ấy mà!”
Mặc Tổ Nhiên nhắm mắt lại và lau những giọt nước mắt: "Con thật sự cho rằng nó đơn giản như vậy sao? Sự thật là chúng ta đều biết cô ta đã trở về, hơn nữa, đã gặp con, con muốn chúng ta nhắm mắt làm ngơ như không có chuyện gì xảy ra, điều này thật không thể? Tu Nhân, bây giờ con là đứa con duy nhất của bố mẹ, nhưng con không được đi cùng với cô ta, cô ta mãi mãi là một cái gai trong lòng mẹ, con hiểu không?"
Mặc Tu Nhân vẻ mặt có chút khó xử: "Vậy mẹ muốn như thế nào mới bằng lòng nhổ cái gai này đây!” "Trừ khi anh trai con sống lại!" Mặc Tố Nhiên nhìn Mặc Tu Nhân.
Sắc mặt Mặc Tu Nhân thay đổi, anh cau mày dữ dội: "Mẹ, mẹ biết điều này không thể thành hiện thực mà!” Tần Hạo đứng thẳng lên nói: "Đủ rồi, đừng vì một người ngoài mà gây ra những mâu thuẫn không đáng có trong nhà!”
Tần Hạo nói xong, liền xoay người chuẩn bị lên lầu.
Mặc Tu Nhân nhìn bóng lưng của ông, lưng của bố anh dường như ngày càng cùng đi theo năm tháng.
Nếu như anh trai còn ở đây, bố của anh sẽ không thể nào trong năm năm ngắn ngủi, liền già nhanh như vậy. Mặc Tu Nhân nhìn thái độ kiên quyết của bố mẹ, anh vốn định nói chuyện của Tần Minh Huyền, cuối cùng vẫn không nên nói thì hơn.
Nếu như nói cho họ biết sự tồn tại của thằng bé, bố mẹ anh nhất định sẽ không để thằng bé ở bên cạnh Bạch Cẩm Sương, đến lúc đó, tình hình chỉ sợ sẽ ngày càng tồi tệ hơn.
Tần Minh Huyền là sinh mệnh của Bạch Cẩm Sương, nếu để bố mẹ anh thật sự cướp đi thẳng bé, chỉ e là Bạch Cẩm Sương sẽ liều mạng với bọn họ.
Mặc Tu Nhân rũ mắt xuống, anh biết bố mẹ đã biết Bạch Cẩm Sương trở về Trà Giang rồi, thái độ chắc chắn sẽ không tốt, nhưng mà, anh không nghĩ tới mới lần đầu đã xảy ra chuyện không vui này.
Anh hiểu rất rõ bố mẹ và Bạch Cẩm Sương, xảy ra chuyện như vậy, không thể cứng rắn được mà chỉ có thể từ từ giải quyết.
Huống chi, Bạch Cẩm Sương còn chưa nhớ ra chuyện trước kia, Mặc Tu Nhân không thể để cho bố mẹ làm kích động đến cô ấy.
Nghĩ vậy, anh liền nhìn về phía Mặc Tố Nhiên: "Mẹ, con không quan tâm thái độ của mẹ đối với Cẩm Sương như thế nào, hiện tại cô ấy không nhớ được chuyện trước kia, nếu mẹ còn xuất hiện trước mặt cô ấy, làm kích động đến cô ấy, bác sĩ nói rằng tình huống của cô ấy rất dễ bị suy sụp tinh thần dẫn đến phát điên. Coi như đến lúc đó, con có thể tha thứ cho mẹ nhưng dì Đỗ cũng không thể chấp nhận chuyện này, lúc trước bà ta đưa Cẩm Sương đi là vì không muốn xảy ra tình trạng này. Con chỉ hy vọng, cho đến khi Cẩm Sương hồi phục ký ức, bố mẹ không xuất hiện trước mặt cô ấy! Có được không?”
Mặc Tổ Nhiên nghe những lời này, hai tay nắm chặt, giọng nói kìm nén: "Mẹ biết rồi, mẹ sẽ đi nói với bố con!”
Mặc dụ bọn họ không thể chấp nhận Bạch Cẩm Sương, nhưng mà, cũng không thể để Bạch Cẩm Sương vô duyên vô cơ đền mạng cho nhà họ Tần, cũng sẽ không nghĩ đến việc làm cho cô ta phát điện như vậy.
Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Mặc Tổ Nhiên: "Con đi trước đây, bố mẹ nhớ chú ý sức khỏe!”
Mặc Tu Nhân nói xong, liền đứng dậy rời đi. Nghe được tiếng cửa bị đóng lại, nước mắt của Mặc Tổ Nhiên lập tức rơi xuống.
Sở Tuấn Thịnh cùng Vân Quyển Vân Thư chơi mấy ván game, sau đó thoát khỏi game, mở Zalo lên. Cập* nhật nhanh nhất trên ТгцyenАРР.cом
Thịnh Thế Phồn Hoa: Cô xem, chúng ta phối hợp với nhau chơi game ăn ý như vậy, bằng không...Chúng ta gặp nhau đi, cô nghĩ sao?
Vân Quyển Vân Thư: Thôi đi, chơi game là chơi game, thực tế là thực tế, tôi không có sở thích gặp bạn bè trên mạng!
Nhìn thấy tin nhắn này, Sở Tuấn Thịnh nở nụ cười.
Vân Yến còn không biết anh là ai, cô ấy lại càng không biết cô ấy đã làm mất chiếc áo vest ở đây.
Thịnh Thế Phồn Hoa. Thật không muốn gặp sao, cô đừng hối tiếc đấy!
Vân Quyển Vân Thư: Tôi có gì để hối tiếc!
Thịnh Thế Phồn Hoa: Ok, những lời này chính là cô nói, vậy có thể hỏi cô một chút, nhà cô sống ở đâu không?
Vân Quyển Vân Thư: Nha Trang!
Sở Tuấn Thịnh nhếch môi, cô nhóc lừa đảo, lúc đầu thì nói bản thân là nam, hiện tại còn nói bản thân ở Nha Trang, nếu anh không biết chi tiết về cô, anh thật sự đã bị cô lừa rồi!
Thịnh Thế Phồn Hoa. Vậy làm sao tôi có thể nhìn thấy thông tin của cô, chứng minh cô ở Nha Trang?
Vân Quyển Vân Thư: Cái này...nhà tôi ở Trà Giang, nhưng mà hiện tại tôi đang làm việc ở Nha Trang!
Thịnh Thế Phồn Hoa: Thật sao?
Vân Quyển Vân Thư: Thật!
Thịnh Thế Phồn Hoa: Làm sao tôi có thể tin cô được đây, lúc trước cô còn nói mình là nam, kết quả rốt cục đột nhiên biến thành nữ!
Sở Tuấn Thịnh gửi tin nhắn, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Vân Quyển Vân Thư: Cái này...tôi có thể nói tôi thuộc giới tính thứ ba được không? Vừa có thể là nam vừa có thể là nữ, nhưng giọng nói lại giống nữ hơn!
Thịnh Thế Phồn Hoa: Cô nhóc lừa đảo!
Nhìn thấy tin nhắn này, Vân Yến ở phía bên kia điện thoại di động, trái tim khẽ run lên.
Vân Quyển Vân Thư: Anh mới là tên lừa đảo đấy!
Thịnh Thế Phồn Hoa: Tôi cũng không đi lừa gạt người khác tôi vừa có thể là nam vừa có thể là nữ đâu!