*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Chương 664: Cho chút thể diện đi

Tập đoàn họ Tần, Văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Sở Tuấn Thịnh ngồi trên sô pha da màu đen, no cười trên môi: "Văn phòng của anh thật tốt, nụ có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn hình tròn 360 độ. Khi nào tôi sẽ làm như thế này ở bên chỗ tôi!"

Sau khi Mặc Tu Nhân ký một văn kiện, anh nhướng mắt liếc Sở Tuấn Thịnh một cái: "Anh làm gì ở đây?"

Sở Tuấn Thịnh nở nụ cười: "Không có gì, chỉ là nhàm chán, đến đây thăm anh, gần đây tiến độ việc đó thế nào?".

Mặc Tu Nhân giọng đều đều nói: "Anh đang nói cái gì, tôi không hiểu!"

Sở Tuấn Thịnh cười cười: "Tu Nhân đừng giả bộ ở trước mặt tôi, anh đừng tưởng rằng tôi không biết, anh vừa chuyển một nhóm người theo dõi Bạch Cẩm Sương!"

Mặc Tu Nhân ánh mắt trở nên lạnh hơn: "Chuyện này có liên quan gì đến anh?"

Sở Tuấn Thịnh sờ sờ mũi: "Đương nhiên không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ là muốn hỏi anh, gần đây tại sao không có động tĩnh?" "Đây không phải là trách nhiệm của anh. Nếu anh ở đây hỏi cái này, vậy anh có thể đi ngay!"

Sở Tuấn Thịnh thở dài: "Đừng như vậy, không tốt chút nào, chúng ta hiện tại quan hệ rất tốt, bằng cách nào đó, cho chút thể diện đi!" Mặc Tu Nhân liếc nhìn anh ta, nhưng không đáp lại.

Sở Tuấn Thịnh có chút khó chịu: "Mà này, tại sao anh lại làm cho Tổng Chỉ Nam ngẩn người mà còn làm bộ mặt của cô ta...hừ...bộ mặt lúc này nhìn anh thật kinh tởm, thật sự rất khó nói!" “Anh không muốn nhìn thấy cô ta, không ai ép buộc anh phải đi xem!” Giọng Mặc Tu Nhân lạnh lùng.

Sở Tuấn Thịnh nghe vậy, giọng điệu của anh ta trở nên có chút gay gắt: "Không đi thì làm sao, không đi thì làm sao xua tan hận thù, anh trai tôi đã chết mấy năm rồi, tôi mới biết được sự thật về vụ giết người của anh ấy. Nếu tôi có thể dễ dàng để Tống Chí Nam đi, trừ khi...

Mặc Tu Nhân liếc hắn một cái, Sở Tuấn Thịnh khẽ nói hai chữ: "Tôi chết rồi!"

Mặc Tu Nhân mặt vô cảm: "Muốn chết thì đừng chết với tôi!" Sở Tuấn Thịnh: "..."

Hắn như thể cảm thấy được Mặc Tu Nhân càng ngày càng gợi đòn!

Hắn cười nhạt một tiếng, không còn quan tâm đến hắn, nói ra mục đích của mình: "Ừm... Tôi hôm nay tới đây, còn có chuyện khác, gần đây muốn tổ chức hội nghị trao đổi nhà thiết kế trang sức, anh thấy thế nào?"? "

Mặc Tu Nhân nói: "Nếu anh muốn làm điều đó, không ai ngăn cản anh!"

Sở Tuấn Thịnh: "..."

Anh có thể chết người khác bằng cách nói như vậy đấy Mặc Tu Nhân! Sở Tuấn Thịnh tự an ủi mình, người hợp tác tôi có rất nhiều, cũng không biết những người như vậy.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm: "Tôi muốn anh hợp tác với tôi. Dù sao thì Trang sức Hoàng Thuỵ của anh là công ty có tiếng nhất nhì ở Trà Giang! Đến lúc đó, anh sẽ phải cử hai nhà thiết kế!"

Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái: "Bỏ cái thứ nhì đó đi. Muốn nói đến thứ nhì, chính là trang sức Thanh Sương của anh!"

Sở Tuấn Thịnh: "...

Mặc Tu Nhân, có phải anh đang muốn chọc tức tôi không?

Anh ta tức giận nghiến răng: "Anh có đồng ý hay không? Ông đây cũng chỉ là muốn thúc đẩy phát triển văn hóa trang sức của Trà Giang!".

Mặc Tu Nhân nghe vậy liền chế nhạo: "Anh không nói không rằng đây là mục đích hôm nay anh đến sao?"

Sở Tuấn Thịnh liếc anh ta một cái, khó chịu không giải thích được: “Ồ, còn có một yêu cầu nữa, khi đó, nhà thiết kế trang sức Hoàng Thuỵ của anh...tên là Vân Yến gì đó, cũng phải qua đó, tôi rất hâm mộ tác phẩm của cô ấy!"

Mặc không ngờ Sở Tuấn Thịnh sẽ nói một câu như vậy, hắn sửng sốt, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Tuấn Thịnh vài lần.

Sở Tuấn Thịnh càng thêm khó chịu: "Anh tại sao lại nhìn tôi như thế này?" ТrцуeлAРР.cом trang *web cập nhật nhanh nhất

Mặc Tu Nhân nói: "Anh có thấy tác phẩm của

Vân Yến hay không, anh đã nhìn thấy Vân Yến rồi?" "Anh nói cái rắm!" Sở Tuấn Thịnh nổi giận đùng đùng, giường như cũng không keo kiệt: "Tôi chưa ưng người phụ nữ nào, có thể nhìn thấy cô ấy, tôi chỉ nghĩ cô ấy tài hoa, hiểu không?"

Mặc Tu Nhân giọng nói bình tĩnh: "Anh không cần vui như thế, tôi tự hiểu được!" Sở Tuấn Thịnh: "..."

Tôi cảm thấy thế nào, những gì tôi biết hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ!

Mặc Tu Nhân nhìn hắn: "Tôi đã hứa, anh có thể đi!"

Sở Tuấn Thịnh nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân mà không nói lời nào.

Mặc Tu Nhân nhướng mày: "Anh đã đạt được tất cả mục tiêu, anh còn không đi?"

Sở Tuấn Thịnh bị chọc cho phổi đau: "Điểm này tôi hiếm thấy khi ở cùng anh!"

Sau khi nói xong, anh ta rời đi.

Một tia sáng mờ ảo lóe lên dưới mắt Mặc Tu Nhân, xem ra Sở Tuấn Thịnh có thể bị gạch tên khỏi hàng ngũ đối thủ!

Khi Bạch Cẩm Sương bước ra khỏi studio sau khi tan sở, cô nhìn thấy xe của Mặc Tu Nhân đang đậu cách đó không xa.

Cô cau mày và nhìn thấy cửa kính ô tô của Mặc Tu Nhân hạ xuống và ra hiệu cho cô.

Bạch Cẩm Sương không muốn đến đó. Cử chỉ của Mặc Tu Nhân dường như đang chiều chuộng một chú cún con!

Nhìn thấy cô sững sờ tại chỗ, Mặc Tu Nhân nhưởng mày nói: "Cái gì? Muốn tôi xuống xe mời cô sao?"

Bạch Cẩm Sương nhếch miệng, đi về phía xe dừng lại, nhìn Mặc Tu Nhân ngồi trên ghế lái: "Chủ tịch Mặc hôm nay tới có chuyện gì sao?"

Mặc Tu Nhân nói: "Trước đây, Minh Huyền đã đồng ý. Tôi có thể đưa thằng bé đi chơi thường xuyên không? Tôi định đưa thằng bé đi ăn tối. Nhân tiện tôi nói với cô cô đừng sợ và lo lắng và nghĩ rằng tôi sẽ để con cô sẽ bị bắt cóc!"

Bạch Cẩm Sương xấu hổ, cô chưa bao giờ nói những điều như vậy.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play