*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Chương 641: Không thể hòa giải

Cảnh Đa Nhiên bẹp bẹp cái miệng nhỏ, âm thanh trong trẻo vang lên: “Bông Vải, em dẫn anh đi chơi!”

Tần Minh Huyền nhìn cô bé một cái, gật gật đầu, đi hướng về phía có trò chơi.

Dù sao thì góc trò chơi ở trong phòng bao, nhìn thấy Bông Vải ở ngay dưới tầm mắt mình, Bạch Cẩm Sương cũng không có ý kiến gì.

Lâm Kim Thư đột nhiên mở miệng nói: “Cẩm Sương, cậu không thể ăn hải sản, chúng tớ đã đặt món ăn Tứ Xuyên ở tầng một này rồi, cậu muốn ăn món gì?”

Bạch Cẩm Sương không nghĩ tới, các cô ấy quả thực rất hiểu mình, cư nhiên đến cả chuyện cô dị ứng hải sản cũng biết, hơn nữa, biết cũng chẳng có gì lạ, chủ yếu là quan tâm, điều này liền khiến cho Bạch Cẩm Sương rất cảm động.

Cô gật gật đầu: "Không có việc gì, các cậu cứ chọn đi, tớ không kén ăn!”

Lâm Kim Thư cười nói: “Mọi người cùng nhau gọi!”

Mấy người gọi đồ ăn xong, lúc này mới bắt đầu nói chuyện phiếm.

Bạch Cẩm Sương biết, bữa cơm ngày hôm nay, chủ yếu là bởi vì mình đã trở về thành phố Trà Giang, tuy rằng cô đã quên hết những chuyện trước kia, nhưng mục đích chủ yếu cũng là mời cô đến ăn cơm.

Cô liền chủ động mở miệng: “Mối quan hệ của tớ với ba người các cậu rất tốt, đúng không?”

Lâm Kim Thư sửng sốt: “Chuyện này. Trước kia mối quan hệ giữa cậu và chúng tớ đều khá tốt, chúng ta thường xuyên cùng Bạch Mai đi ra ngoài chơi, nhưng mà trước kia tớ và Vân Yến không quen thân lắm. Sau khi cậu biến mắt, chúng tớ đều suy nghĩ cách để tìm cậu, dần dần cùng với Vân Yến quen thân hơn!”

Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: “Như vậy à!”

Tề Bạch Mai sợ Bạch Cẩm Sương cảm thấy bầu không khí xấu hổ, bỏ qua nỗi mất mát trong lòng: “Đúng vậy, hơn nữa, Lâm Kim Thư mấy năm nay thay đổi rất nhiều, trước kia cô ấy không biết nói chuyện, hiện tại kết hôn, đã nhiều lời hơn trước kia rồi!”

Lâm Kim Thư nhấp môi, khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo hiện lên một tia ý cười: “Bị Cảnh Hạo Đông chọc giận!”

Vận Yến che môi cười khẽ: “Là bị tình yêu làm ấm con tim!”

Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: “Bạch Mai cậu và người yêu kết hôn rồi sao?”

Bạch Cẩm Sương không biết chuyện, Tề Bạch Mai cùng Vân Thành Nam mấy năm nay, nhìn như không có gì vấn đề lớn, nhưng những điều này chỉ là bề ngoài. Thật ra mấy năm nay, dựa theo sự phát triển sự nghiệp của Tề Bạch Mai, cô ấy rất ít ở lại thành phố Trà Giang, rất nhiều mâu thuẫn không thể hòa giải, khiến vấn đề càng thêm trở nên bén nhọn.

Hơn nữa, Trần Ngọc Mai tuy rằng để cho sự nghiệp của Tề Bạch Mai thành công, không hề uy hiếp Vân Thành Nam, hoặc là gạt anh ta xem mắt, nhưng mà, cũng không có chủ động nhắc qua Tề Bạch Mai. Hai người cứ lúng ta lúng túng ở chung như vậy, mỗi lần gặp phải vấn đề, đều theo bản năng lựa chọn sự lảng tránh.

Lâm Kim Thư không biết trong lòng Tề Bạch Mai có hiểu rõ hay không, dù sao thì cô cũng thấy rõ, sợi dây buộc giữa hai người Vân Thành Nam và Tề Bạch Mai, càng ngày càng chặt.

Đáng tiếc, Bạch Cẩm Sương căn bản không biết chuyện gì cả.

Sau khi nghe thấy những lời cô nói, sắc mặt Tề Bạch Mai thay đổi, tay hơi hơi nằm chặt: "Không có, mấy năm nay tớ bận rộn với công việc, nào có thời gian để kết hôn!”

Vân Yến cũng cười cười: “Tớ còn chưa có bạn trai đâu!”

Bạch Cẩm Sương tuy rằng không nắm rõ chuyện tình năm đó, nhưng mà, cô lại rất nhạy cảm nhận ra được, bầu không khí này không thích hợp lắm.

Lâm Kim Thư mở miệng nói sang chuyện khác: “Cẩm Sương, cậu lần này trở về, sẽ không đi nữa chứ!”

Bạch Cẩm Sương lắc lắc đầu: “Tớ cũng không biết, mẹ tớ còn đang ở nước Z!”

Tề Bạch Mai hỏi: “Cho nên, mấy năm nay cậu vẫn luôn ở nước Z sao?”

Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: “Đúng vậy, lần này tớ trở về, cũng chỉ là nghe ý kiến của mẹ tớ, tới nơi mà tớ từng sống xem xem. Hơn nữa, văn hóa trang sức của thành phố Trà Giang phát triển rực rỡ, bản nhân tớ cũng muốn ở thành phố Trà Giang thành lập một văn phòng làm việc, ở chỗ này học thêm chút kiến thức!”

Nghe được những lời này, Lâm Kim Thư cùng Tề Bạch Mai ánh mắt ngầm hiểu.

Vân Yến có chút khó có thể nhận được nói: “Cho nên... cậu vẫn phải đi sao? Cẩm Sương!”

Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy một cái, có chút khó xử nói: “Khả năng là thế, dù sao thì, mẹ tớ không ở nơi này, sức khỏe của bà mấy năm nay không được tốt, tớ muốn chờ văn phòng làm việc đi vào quỹ đạo, rồi trở về nước Z ở bên cạnh chăm sóc bà!”

Vân Yến mím môi: “Cậu có thể đón bà đến thành phố Trà Giang với cậu mà!”

Vân Yến nói xong, mới phát hiện ra bản thân mình có chút mạo muội, đừng nói Bạch Cẩm Sương hiện tại đã quên những chuyện trước kia, không nhớ rõ các cô. Cứ cho là còn nhớ rõ, Bạch Cẩm Sương còn có khả năng trở lại thành phố Trà Giang, mẹ cô ấy ở nước Z sinh sống lâu như vậy, đã quen với những thói quen sinh hoạt bên đó, giờ trở về, nói dễ hơn làm. Cập nhật chương* mới nhất tại TгцуeлАРР.coм

Bạch Cẩm Sương nghe được những lời này, có điều muốn nói lại thôi.

Vân Yến nhanh chóng mở miệng: “Cẩm Sương, tớ vừa rồi chỉ là nói giỡn thôi, cậu đừng coi là sự thật, tớ đây nghĩ cái gì thì muốn cái đó, cậu đừng để ở trong lòng, tớ chỉ là chỉ là quá sùng bái cậu. Năm đó tớ vào Trang sức đá quý Hoàng Thụy, chính là đuổi theo cậu, trước khi tớ đi làm, liền đặc biệt sùng bái cậu, vào Trang sức đá quý Hoàng Thụy, liền học tập và làm việc dưới trướng của cậu. Chỉ tiếc. sau đó cậu lại rời đi, bằng không, cậu còn có thể nhìn thấy... nhìn thấy sự nỗ lực mấy năm nay của tớ!”

Vân Yến nói, thanh âm không khỏi thấp xuống.

Bạch Cẩm Sương lại nghe ra được, Vẫn Yến luôn coi mình là thần tượng để tạo được động lực, lại không nghĩ rằng, bản thân mình đột nhiên rời đi.

Khi cô ấy đạt được chút thành quả, chỉ sợ là rất muốn cho mình thấy, chia sẻ với mình.

Dù sao thì, nghe Vẫn Yến nói, mình như là thần tượng của cô ấy, càng giống như là thầy của cô ấy.

Bạch Cẩm Sương khẽ thở dài một cái: “Xin lỗi, tớ thật sự... đã quên nhiều thứ, nếu tớ biết cậu sùng bái tớ như vậy, khẳng định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cậu. Bây giờ cậu đã trở thành nhà thiết kế chính, điều này nói rõ, cậu rất lợi hại, cậu đã thực hiện được giá trị của riêng mình, đang nỗ lực đi hướng về phía mục tiêu của chính mình!”

Lời nói của Bạch Cẩm Sương, khiến cho Vân Yến cảm động không thôi, đôi mắt có chút hồng hồng.

Cô ấy lúng túng quay đầu đi, xoa xoa đôi mắt: “Cảm ơn cậu, Cẩm Sương, có thể nghe được những lời này của cậu, tớ thật sự... thật sự rất vui vẻ, cậu không biết... Tớ mấy năm nay, muốn cậu trở về nhìn xem, tuy rằng cậu không ở bên cạnh tớ, nhưng mà, tớ chưa từng có một giây phút nào nghỉ ngơi!”

Bạch Cẩm Sương tuy rằng đã quên Vân Yến, nhưng mà nghe đến mấy lời nói này, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, có chút đau lòng.

Tề Bạch Mai khụ một tiếng: “Được rồi, Cẩm Sương vừa mới trở về thành phố Trà Giang, chắc chắn muốn ở thành phố Trà Giang khá lâu. Chúng ta về sau còn có thể thường xuyên gặp mặt, hơn nữa, cứ cho là Cẩm Sương về nước Z, lần này chắc chắn sẽ để lại cách thức liên lạc, sẽ không giống với trước kia, chúng ta đừng nói những chuyện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play