*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương có chút hoang mang: “Có chuyện gì mà con cần phải nhớ sao a?”
Sắc mặt Đỗ Yến Oanh thay đổi một chút, bà ấy trực tiếp hét ra bên ngoài gọi: “Phi Tuấn, ông mau vào đây, Cẩm Sương không nhớ chuyện của lúc trước nữa rồi!”
Đàm Phi Tuấn biết rằng Bạch Cẩm Sương đã tỉnh dậy, tất nhiên là cần uống nước, ông ta đang rót nước cho Bạch Cẩm Sương.
Nghe được lời này, ông ta vội vã cầm nước đi vào trong phòng. Đỗ Yến Oanh cầm lấy ly nước, đưa cho Bạch Cẩm Sương.
Đàm Phi Tuấn nói: “Bà nói Cẩm Sương không nhớ chuyện lúc trước nữa rồi sao?”
Đỗ Yến Oanh vội vàng gật đầu.
Bạch Cẩm Sương lại cau mày: “Con nhớ mà, mẹ là mẹ ruột của con, chúng ta mới nhận lại nhau cách đây không lâu, đây là chú Đàm, là bạn của mẹ!”
Nghe được lời này, ánh mắt của Đàm Phi Tuấn lóe lên: “Vậy cháu có còn nhớ chuyện gì khác nữa không?”
Bạch Cẩm Sương thành thật nói: “Cháu là một nhà thiết kế đồ trang sức, có mối quan hệ không tốt với nhà họ Bạch, bình thường cũng không có bạn bè gì! Chắc... là như vậy ạ!
Đàm Phi Tuấn cau mày lại nói: “Cháu nói là cháu không có bạn bè gì cả sao?”
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: “Đúng vậy, có vấn đề gì hả chú?”
Gương mặt của Đàm Phi Tuấn trở nên nghiêm túc, ông ta cho dù chỉ mới quen biết Bạch Cẩm Sương không lâu, nhưng cũng biết được, Bạch Cẩm Sương ở thành phố Trà Giang có hai người bạn thân.
Đàm Phi Tuấn nhìn cô một cách dứt khoát: “Vậy cháu có nhớ là bây giờ cháu vẫn còn độc thân không?”
Nghe được lời này, Bạch Cẩm Sương lại cười lên: “Cháu đương nhiên là nhớ rồi, cháu bây giờ chỉ có một mình, lúc trước sau khi chia tay với tên khốn nạn Trịnh Hoài Thanh kia, cháu đã không tin vào đàn ông nữa, sao có thể tiếp tục tìm đối tượng nữa chứ. Chú Đàm, chú hỏi những chuyện này để làm gì vậy? Hơn nữa, lúc cháu yêu đương, vẫn chưa quen biết chú mà!”
Sắc mặt của Đàm Phi Tuấn có chút khó nhìn, ông ta lắc lắc đầu với Bạch Cẩm Sương: “Cháu đừng nghĩ nhiều nữa, chú chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, cháu lúc trước đột nhiên ngất xỉu, chú có chút lo lắng cho cháu!”
Bạch Cẩm Sương tin những lời ông ta nói, Đàm Phi Tuấn tiếp tục hỏi thêm vài câu hỏi, rồi mới rời khỏi.
Đỗ Yến Oanh không yên tâm mà giúp Bạch Cẩm Sương chỉnh lại tấm chăn: “Con nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, mẹ ra ngoài tìm chủ Đàm của con nói chuyện một tí, lát nữa mẹ trở lại ở cùng con!"
Đỗ Yến Oanh nói xong lời này, trực tiếp đi ra khỏi phòng, còn thuận tay giúp Bạch Cẩm Sương đóng cửa lại.
Bạch Cẩm Sương cau mày lại, không biết tại vì sao, xem ra mẹ có vẻ rất là kì lạ!
Đỗ Yến Oanh vừa mới bước ra khỏi cửa, biểu cảm trên mặt liền không kìm được, bà ấy bước nhanh qua đó, kéo theo Đàm Phi Tuấn vào phòng khách, thấp giọng nói: “Phi Tuấn, Bạch Cẩm Sương con bé làm sao vậy, nó rõ ràng là nhớ chuyện lúc trước, nhưng mà, tại vì sao không giống so với sự thật!”
Đàm Phi Tuấn bất lực mà thở dài, trực tiếp kéo Đỗ Yến Oanh đi ra khỏi cửa, sợ không cẩn thận mà bị Bạch Cẩm Sương nghe thấy gì đó.
Ra đến bên ngoài, ông ta mới bất lực mà nhìn Đỗ Yến Oanh nói: “Nếu như tôi đoán không sai, tình trạng hiện tại của con bé gọi là chứng mất trí nhớ có chọn lọc, chứng mất trí nhớ có chọn lọc là chỉ một người sau khi bị kích thích bên ngoài hoặc là va chạm vào não thì sẽ quên đi một số chuyện mà bản thân họ không muốn nhớ, hoặc là, trốn tránh một chuyện hay người nào đó, đây là cách tự bảo vệ và phòng vệ tối thượng cho bản thân mình!”
Đỗ Yến Oanh sững sờ: “Mất trí nhớ chọn lọc sao?”
Đàm Phi Tuấn gật gật đầu: “Là mất trí nhớ, nhưng mà tính chất của loại mất trí nhớ này không giống với mất trí nhớ bình thường! Tình hình bây giờ của Cẩm Sương, rõ ràng là chịu sự kích thích bởi cái chết của Tần Vô Đoan, nhất thời không chấp nhận được chuyện này. Con bé không ý thức được mà tự mình bảo vệ, trốn tránh khỏi cái chết của Tần Vô Đoan, thậm chí là tất cả những người có quan hệ với Tần Vô Đoạn đều sẽ hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ của con bé, con bé vẫn còn nhớ được tên của mình, thậm chí là nhớ nhà họ Bạch, nhớ được bà với con bé với mới nhận lại nhau, nhưng mà, chỉ duy nhất cái chết của Tần Vô Đoan, còn có em trai của Tần Vô Đoan là Mặc Tu Nhân, thậm chí là những người mà con bé và Mặc Tu Nhân quen biết con bé đều không nhớ nữa!”
Đỗ Yến Oanh chỉ cảm thấy trái tim giống như bị thứ gì đó thắt chặt lại.
Tình trạng lo lắng của bà ấy như đạt đến đỉnh điểm: “Sao lại như thế này chứ? Vậy tình hình bây giờ của con bé, có thể tốt lại được không?”
Đàm Phi Tuấn lắc đầu: “Chứng mất trí nhớ có chọn lọc, mà một loại mà bệnh nhân tự lựa chọn bảo vệ và lừa dối bản thân, nếu như bà bắt con bé phải chấp nhận chuyện này, có khả năng..... Isẽ àm cho con bé bị kích thích dẫn đến phát điên! Loại bệnh này nói ra cũng có thể xem như là thuộc một chứng bệnh tâm lý, cần phải từng bước một, không thể một sớm một chiều, hơn nữa, bây giờ mới xảy ra chuyện này, căn bản không phải là thời cơ tốt nhất để chữa trị, bây giờ muốn đánh thức con bé, chính là kiểu tình huống mà tôi đã nói, nếu như nhận ra được sự thật, sự đau thương quá mức, như vậy…... hoàn toàn phát điên!”
Đỗ Yến Oanh nghe được lời này, vẻ mặt của bà ấy trở nên nghiêm trọng: “Vậy... vậy thì không chữa trị nữa!”
Ánh mắt của Đàm Phi Tuấn lóe lên: “Chuyện này, vẫn cần bà quyết định, dẫu sao, con bé bây giờ vẫn nhận ra bà, hơn nữa bà lại là người thân duy nhất của con bé! Cái chết của Tần Vô Đoan thật sự có ảnh hưởng quá lớn đến với con bé! Có lẽ con bé cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào để đối diện với nhà họ Tần, không biết nên tiếp tục đổi mặt với Mặc Tu Nhân như thế nào, dẫu sao thì Tần Vô Đoan là cậu chủ lớn của nhà họ Tần, anh trai ruột của Mặc Tu Nhân. Hơn nữa, dựa theo sự điều tra của chúng ta lúc trước, trong lúc Bạch Cẩm Sương từ mười bố tuổi đến mười tám tuổi, Tần Vô Đoan rất quan tâm chăm sóc con bé, tình cảm của hai người họ nhất định cũng rất tốt, bây giờ tình hình trở nên như vậy, Cẩm Sương căn bản không có cách nào để chấp nhận hiện thực, con bé đã tự tạo áp lực cho bản thân mình quá lớn rồi!”
Đỗ Yến Oanh biết rằng, như vậy là có lỗi với Tần Vô Đoan, có lỗi với nhà họ Tân!
Nhưng mà, bà thật sự không thể để cho Bạch Cẩm Sương gặp nguy hiểm mà đánh thức trí nhớ của cô được.
Vẻ mặt của bà ấy thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm: “Nếu như con bé đã quên rồi, thì để quên luôn đi, ít nhất, bây giờ tôi cũng không thể để con bé gặp người nhà họ Tần nữa!”
Đàm Phi Tuấn cũng có thể hiểu được, cảm xúc của một người mẹ như Đỗ Yến Oanh.
Ánh mắt ông ta lóe lên: “Vậy đứa trẻ trong bụng của Cẩm Sương thì sao? Chuyện này không thể nào giấu được!”
Đỗ Yến Oanh cau mày lại, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới mở miệng nói: “Tôi cứ nói là lúc trước con bé đã tình cờ gặp được một người đàn ông, sau này người đàn ông đó đột nhiên xảy ra chuyện, con bé đau khổ tuyệt vọng, chứng mất trí nhớ đã chọn quên đi người đó, nhưng mà, quyết định giữ lại đứa bé này! Ông cảm thấy như thế nào?”
Đứa bé trong bụng của Bạch Cẩm Sương, là con của Mặc Tu Nhân.
Tần Vô Đoan đã cứu Bạch Cẩm Sương, Đỗ Yến Oanh chỉ muốn bảo vệ Bạch Cẩm Sương, bà ấy làm như thế này, đã rất có lỗi với nhà họ Bạch, vì vậy, đứa trẻ này, bà ấy sẽ cố gắng hết sức để nghĩ cách để Cẩm Sương giữ lại nó.
Đàm Phi Tuấn nghe được lời nói của Đỗ Yến Oanh, gật gật đầu: “Như vậy... chắc cũng được, dẫu sao thì Cẩm Sương cũng đã quên hết những chuyện đó rồi, chúng ta nói như thế này, những thứ này cũng không phải sự thật, sẽ không kích động đến con bé!”
Nghe được lời khẳng định của Đàm Phi Tuấn, Đỗ Yến Oanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần Cẩm