*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tề Bạch Mai nhíu mày: “Tại sao cô ta lại làm thế? Đúng rồi, lúc trước cậu nói có biện pháp đối phó với cô ta, có phải cậu định dùng chuyện này để uy hiếp cô ta đúng không?”

Lâm Kim Thư chớp chớp mắt, bất đắc dĩ khẽ lắc đầu: “Là trong nhà Trình Ngọc Viện xảy ra vấn đề chứ gì!”

Bạch Cẩm Sương mỉm cười: “Yên lặng, có nghe thấy không? Đó là tốc độ phản ứng của người thông minh và ngốc nghếch đấy!”

Tề Bạch Mai bĩu môi: “Cho nên thật sự là như lời của Lâm Kim Thư nói hả?”

Bạch Cẩm Sương gật đầu.

Lâm Kim Thư nhìn thoáng qua Tề Bạch Mai: “Nếu nhà họ Trình không xảy ra vấn đề gì, Trình Ngọc Viện sẽ không làm loại chuyện tự hạ thấp phẩm giá của mình như này đâu!”

Tề Bạch Mai lập tức nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: "Cậu nhất định biết nhà họ Trình xảy ra vấn đề gì, đúng không? Cẩm Sương!”

Bạch Cẩm Sương nhìn Tề Bạch Mai không chịu động não, biết rõ nếu hỏi cô và Lâm Kim Thư sẽ có được đáp án, cô tức giận cười cười, gật đầu: “Hẳn là không phải vấn đề của công ty, hôm nay tớ muốn mọi người tới đây là muốn tìm biện pháp điều tra sự việc này, chỉ cần tra được thì chúng ta có thể trực tiếp nói cho mẹ của Vân Thành Nam nghe. Đến lúc đó cũng chẳng cần chúng ta ra tay, bà ta sẽ tự mình xử lý Trình Ngọc Viện, bà ta kén chọn như vậy thì làm sao có thể để cho con trai mình cưới một cô gái suốt ngày nói dối mà còn sắp phá sản nữa chứ!”

Tề Bạch Mai ánh mắt sáng lên: “Cẩm Sương, cậu thông minh thật đó!”

Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười: “Đừng có mà tâng bốc tớ, nói trước bước không qua đâu, trước tiên phải bàn xem làm thế nào để điều tra rõ ràng ra đã!”

Tề Bạch Mai xoay mắt: “Tìm thám tử tư!”

Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Đây cũng là một cách, nhưng mà thế lực của nhà họ Trình hiện tại dù sao cũng ở nước ngoài, có chút ngoài tầm với của chúng ta!”

Lâm Kim Thư nói: “Nghĩ biện pháp liên lạc với thám tử tư ở nước ngoài, tốt nhất là ở cùng một thành phố với công ty của nhà họ Trình, về phần khác tớ sẽ tự đến điều tra, trên mạng cũng có thể tra ra một chút thông tin. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau đưa qua cho mẹ của Vân Thành Nam, bà ta là một người thông minh, hẳn là chỉ cần nhắc nhở một chút thì bà ta có thể hiểu được! Đương nhiên, chuyện của Trình Ngọc Viện cũng phải để cho bà ta biết mới được!”

Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư không hề bàn trước mà lại có ý tưởng giống hệt nhau, cô nhếch môi: “Tớ cũng nghĩ như vậy, tớ đi liên lạc với thám tử tư địa phương, tra ra danh sách đoàn viện trợ của Trình Ngọc Viện, khoanh tròn tên của cô ta rồi tìm danh sách bạn bè, chụp màn hình gửi cho mẹ Vân Thành Nam! Tin tức trên mạng thì giao cho Kim Thư, về phần liên lạc với thám tử tư nước ngoài, giao cho Bạch Mai. Bạch Mai, lúc cậu tìm thám tử tư, nhất định phải cẩn thận một chút, đừng bị người của nhà họ Trình phát hiện!”

Tề Bạch Mai trịnh trọng gật đầu. Lâm Kim Thư khẽ cười gật đầu: “Đến lúc đó, chỉ cần mẹ của Vân Thành Nam nhận được thứ chúng ta gửi, bà ấy chỉ cần không ngốc liền có thể nhìn ra thế sự trong đó!”

Tề Bạch Mai ngơ ngác nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Đúng rồi Cẩm Sương, ảnh chụp màn hình danh sách bạn bè của Trình Ngọc Viện thì làm sao bây giờ?”

Bạch Cẩm Sương nhếch môi: “Tớ có, may mắn ngày hôm đó cô ta kết bạn với tớ, tớ đã đồng ý!”

Tề Bạch Mai lặng lẽ nói: “Tại sao tớ lại không biết chứ?”

Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Lâm Kim Thư: “Tớ một mình nói, hay là tớ với cậu cùng nói?”

Lâm Kim Thư cười cười: “Tớ cũng không biết, có thể lúc đó ngây ngốc ngẩn người nên không nghe thấy!”

Bạch Cẩm Sương cười ra tiếng. Có thể loại bỏ chuyện của Trình Ngọc Viện, tâm tình Tề Bạch Mai thả lỏng hơn một chút.

Cùng ngày, bố người phân chia nhiệm vụ, bàn nhau ngày mai tất cả sẽ có mặt tại nhà Tề Bạch Mai để sắp xếp tất cả các bằng chứng.

Thật ra trên người Trình Ngọc Viện thực sự có rất nhiều điểm nghi vấn, hơn nữa, ngay cả Doãn Nhược Liên cũng biết chuyện của Trình Ngọc Viện, không chừng hầu hết những người trong giới đều biết chuyện này.

Chẳng qua, là bố người Bạch Cẩm Sương, cùng với Trần Ngọc Mai rất khó xã giao với những người đó cho nên mới có thể để Trình Ngọc Viện thừa dịp này mà vào.

Hơn nữa, nghe ý tứ của Vân Thành Nam, nhà họ Trình và nhà họ Vân trước kia là quan hệ xã giao.

Xem ra, Trình Ngọc Viện hiện tại một bên nghĩ biện pháp gả cho Vân Thành Nam, lại một bên vội vàng câu một con rùa vàng, chắc hẳn là công ty của nhà họ Trình thật sự xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, nếu không cô ta cũng không có khả năng mạo hiểm lớn như vậy, cũng không sợ bị Trần Ngọc Mai phát hiện.

Bên phía Bạch Cẩm Sương rất dễ dàng tra được những người bạn của Trình Ngọc Viện sau khi về nước, cô trực tiếp đem tên Trình Ngọc Viện khoanh tròn vào, lại phối hợp với Trình Ngọc Viện mỗi lần đi ra ngoài cố gắng hết sức sưu tầm ảnh chụp màn hình, để cùng một chỗ, sau đó đi đến nhà của Tề Bạch Mai, Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai cùng nhau phối hợp.

Lâm Kim Thư biết các cô muốn gửi trực tiếp mấy thứ này cho Trần Ngọc Mai nên đã trực tiếp in ra những tin tức được tìm thấy trên mạng.

Tề Bạch Mai bên kia cũng từ trong tay thám tử tư lấy được một ít tin tức về việc nhà họ Trình sắp phá sản.

Mấy thứ giấy này chất đầy một đồng, Bạch Cẩm Sương cầm một cái túi lớn đóng gói lại sau đó kêu nhân viên chuyển phát nhanh gửi qua đường bưu điện cho Trần Ngọc Mai.

Hơn nữa, cô cố ý ghi rõ lưu ý ở trên đó, phải đưa đến tận tay để Trần Ngọc Mai đích thân đọc được.

Tối qua lúc chuẩn bị những thứ này, Tề Bạch Mai còn có chút thấp thỏm: “Chiêu này của chúng ta có thật sự hiệu quả không?”

Bạch Cẩm Sương nhìn cô một cái: “Một chiêu này có thể để Trần Ngọc Mai thay đổi quan điểm của bà ta hay không thì tớ không biết, nhưng mà tuyệt đối sẽ khiến Trình Ngọc Viện ở nhà họ Vân không có chỗ đứng nữa. Hơn nữa sẽ đả kích ý nghĩ tìm vị hôn thê mới cho Vân Thành Nam của Trần Ngọc Mai. Dù sao bà ta đã nhìn lầm người, một năm bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng, chắc hẳn về sau bà ta đối với ai cũng sẽ mang lòng nghi ngờ. Ngược lại nhà cậu rõ ràng như vậy, bà ta sẽ không nghi ngờ nữa.”

Tề Bạch Mai bĩu môi: “Cậu trực tiếp nói nhà tớ là nhà giàu mới nổi, nhìn một cái có thể nhìn thấu, không giống người ta tích lũy mấy đời, dễ nắm bắt không phải là được rồi sao!”

Bạch Cẩm Sương cười khẽ lên tiếng: “Cậu đây là tự xem nhẹ mình đấy à? Nhà giàu mới nổi cũng không có gì không tốt, có mấy người giàu có mấy đời nhưng cũng chịu thua những người ra sức tích lũy đấy thôi, những người thực sự có khả năng thì một mình có thể thành công tích lũy được tài sản mấy đời người, không cần phải ghen tị với những người khác, mình trực tiếp là một thế hệ giàu có! Ví dụ là người sáng lập của một kho báu ở đất nước của chúng ta!”

Tề Bạch Mai bĩu môi: “Con mắt nào cậu nhìn thấy tớ xem nhẹ mình, tớ chẳng qua là nói thật, nhà của tớ chính là nhà giàu mới nổi, đột nhiên có tiền mà thôi, mẹ của Vân Thanh Nam sở dĩ khinh thường tớ cũng chính là bởi vì điều này, trong lòng cũng tớ rất rõ ràng!”

Lâm Kim Thư đột nhiên mở miệng: “Trong lòng cậu đã rõ ràng như vậy thì tớ và Cẩm Sương không cần an ủi cậu nữa, Cảnh Hạo Đông tìm tớ có chút chuyện, tớ đi trước đây!”

Tề Bạch Mai: "..."

Cô ấy chưa bao giờ thấy một người bạn thấy sắc quên bạn như vậy.

Bạch Cẩm Sương nghẹn cười: “Tớ cũng phải đi rồi, bằng không Mặc Tu Nhân sẽ lo lắng cho tớ!”

Tề Bạch Mai đen mặt: “Anh ấy lo lắng tớ sẽ ăn thịt cậu à? Hai người đúng là đồ không có lương tâm, đi hết đi!” Bạch Cẩm Sương nhếch môi: “Giúp



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play