*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Kim Thư nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính để giải thích với Tề Bạch Mai: “Mặc dù giữa bạn bè với nhau phát lì xì cả trăm cái rất chi là bình thường, nhưng mà cô ta lại chỉ gửi cho có một người, chỉ gửi đi mà không có nhận lại, hơn nữa, trong vòng nửa tháng đã gửi ít nhất mười lần? Chắc không đến mức như vậy chứ!”
Tề Bạch Mai có chút sững sờ: “Vậy ý của cậu là... Hóa đơn của cô ta có vấn đề, có thể lấy điều đó làm điểm yếu phải không?”
Lâm Kim Thư lắc đầu: “Tớ cũng không có cách nào nắm chắc được, chỉ có điều, có thể lần theo manh mối này mà đi điều tra thử xem sao!”
Tề Bạch Mai có chút thất vọng: “Vậy còn có thể điều tra ra cái khác nữa không?"
Lâm Kim Thư lắc đầu: “Trình Ngọc Viện ở trên mạng, ngoại trừ thông tin về nước và thông tin chuyển khoản gần đây ra, những thông tin khác trên căn bản đều là một mảng trống trơn!”
Nghe đến điều này trong lòng của Tề Bạch Mai mặc dù có chút thất vọng, nhưng cô ấy cũng biết rằng Lâm Kim Thư đã cố gắng hết sức rồi. Cô ấy mím mím môi, cũng không biết là đang an ủi Lâm Kim Thư hay là tự an ủi chính mình: “Được rồi, vậy tớ theo dữ kiện này thử lần theo điều tra xem sao, xem thử có thể nào tra ra được thêm thông tin gì có ích nữa không!”
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy dáng vẻ này của Tề Bạch Mai, cô miệng ra muốn an ủi vài câu nhưng cũng không biết nên nói gì mới được đây. Cô đột nhiên phát hiện chuyện bản thân mình an ủi người khác, bây giờ đã không bằng Lâm Kim Thư nữa rồi.
Cho đến lúc buổi trưa ăn cơm, nhìn biểu hiện nét mặt thì có thể thấy tâm trạng của Tề Bạch Mai đã ổn định trở lại rồi. Mặc dù Bạch Cẩm Sương vẫn còn chút lo lắng cho cô ấy, chỉ có điều cô và Lâm Kim Thư đều không nhắc đến Trần Ngọc Mai và Trình Ngọc Viện nữa. Ăn cơm xong, bọn họ liền tạm biệt nhau.
...
Sau khi bốn người Bạch Cẩm Sương rời đi, chỗ này của Vân Thành Nam chỉ còn lại Tề Bạch Mai thôi. Tề Bạch Mai liếc nhìn Vân Thành Nam: “Vậy... Mọi người đều đã đi rồi, vậy em cũng nên..."
Vân Thành Nam nhìn thấy dường như là mấy người Bạch Cẩm Sương vừa đi, tâm trạng của Tề Bạch Mai giống như chiếc tàu lượn siêu tốc, đột ngột từ trên nơi cao nhất rơi xuống nơi thấp nhất.
Vân Thành Nam đành bất lực mà thở dài, trực tiếp duỗi tay ra kéo cô ấy lại mà ôm vào lòng: “Em làm sao vậy? Bây giờ ở đây là nhà của anh, ở trong nhà bạn trai cũng cần phải kiềm chế đến vậy sao?”
Tề Bạch Mai nghe thấy lời này xong hai mắt lại đỏ lên: “Em cũng không muốn mà, nhưng mà... em sợ... Em sợ mẹ của anh và cái cô Trình Ngọc Viện kia lại đến!”
“Em sợ hai người họ sao?” Vân Thành Nam nhướn mày, cúi đầu nhìn xuống Tề Bạch Mai.
Tề Bạch Mai nghẹn ngào ủi khuất: “Em không sợ hai người họ, em chỉ cảm thấy mẹ của anh không thích em, em trông rất chướng mắt của bà ấy!”
Tề Bạch Mai nói xong, liền vùi đầu vào trong lòng của Vân Thành Nam. Trong phút chốc, Vân Thành Nam cảm thấy chiếc áo sơ mi của mình đã ướt đẫm rồi.
Anh ta đành bất lực mà thở dài một tiếng, vươn tay xoa xoa đầu của Tề Bạch Mai nói: “Sao em lại ngốc nghếch đến vậy, bây giờ bà ấy chỉ là có chút thành kiến với em mà thôi, phía bên bà ấy anh sẽ thu xếp cho thật ổn thoả, em đừng sợ bà ấy. Về phía Trình Ngọc Viện kia, em càng không cần phải quan tâm, cho dù mẹ anh có làm ra cái gì thì anh và cô ta cũng sẽ không có gì với nhau đâu!”
Tề Bạch Mai ngước lên với đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhìn về Vân Thành Nam nói: “Thật vậy sao?”
Vân Thành Nam đưa ngón tay cái lên nhẹ nhàng giúp cô ấy lau đi nước mắt, dịu dàng mà gật đầu: “Ừm, thật đấy!”
Nói rồi anh ta cười lên một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên trán của Tề Bạch Mai: “Anh trước đây chưa từng nhìn thấy, hóa ra em là một con quỷ nhỏ thích khóc nhè đâu đó!”
Mặt của Tề Bạch Mai lập tức đỏ lên: “Em mới không phải là con quỷ thích khóc á, em chỉ là... em chỉ là..."
Tề Bạch Mai chỉ là cả nửa ngày trời, nghĩ tới đều là cô ấy gần đây biến thành người hay khóc rồi. Cô ấy ủy khuất mà bĩu môi: “Em trước đây không có như vậy đâu, đều tại sau khi ở bên anh mới...”
Vân Thành Nam nghe được lời này của cô ấy vẫn còn chưa hiểu rõ ý của cô ấy là gì. Anh ta đành bất lực mà véo tại của cô ấy, ôm lấy cô ấy: “Cô gái ngốc nghếch, đùa với em thôi, anh có thể không biết bộ dạng của em trước và sau khi yêu đương với anh như thế nào sao?”
Nghe thấy anh ta nói lời này, trong lòng Tề Bạch Mai mới dễ chịu đi một chút. Hai người trốn ở trong nhà Vân Thành Nam nguyên cả một buổi chiều. Trời sắp tối rồi, Tề Bạch Mai nói muốn đi về.
Vân Thành Nam có chút không nỡ: “Anh đảm bảo sau này mẹ của anh sẽ không đến nữa đâu, em có thể đừng về không?"
Tề Bạch Mai nghe được lời này, sắc mặt lập tức đỏ ửng lên: “Em... Em phải về thôi, buổi tối em còn phải viết tiểu thuyết nữa, nếu không đọc giả của em sẽ mắng em đó!”
Vân Thành Nam nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, nhịn không được mà đưa tay lên sờ thử trán cô ấy nói: “Phát sốt rồi? Sao mặt của em lại đỏ đến như vậy?”
Tề Bạch Mai liền nhanh chóng né tránh nói: “Không có!”
Vân Thành Nam khẽ cau mày: “Nhất định là bị sốt rồi, như thế này thì anh càng không thể để em đi về được!”
Tề Bạch Mai nhìn Vân Thành Nam thẹn quá mà nói: “Anh là cố ý đó hả, rõ ràng biết em chỉ là ngại ngùng mà thôi, hơn nữa... Chúng ta mới yêu đương được bao lâu đâu, anh đã..."
Vân Thành Nam cúi người, cười nhẹ mà nhìn thẳng cô ấy: “Anh thì làm sao hå?"
Tề Bạch Mai liền đỏ mặt nói: “Em không muốn nói chuyện với anh nữa, dù sao đi nữa thì bây giờ em muốn về nhà!”
Vân Thành Nam đưa tay nắm lấy cánh tay của cô ấy, Tề Bạch Mai nhất thời hai tay căng thẳng siết chặt vào nhau.
Vân Thành Nam bất lực cười nhẹ mà lắc đầu nói: “Được rồi, không trêu chọc em nữa, anh dẫn em đi xem một cái này nhé!”
Tề Bạch Mai nhíu nhíu mày, không hiểu Vân Thành Nam đang giở trò gì nữa.
Vân Thành Nam dẫn cô ấy đi thẳng vào hành lang phòng ngủ, Tề Bạch Mai không khỏi lại càng căng thẳng hỏi: “Anh... Anh rốt cuộc là muốn dẫn em đi xem cái gì vậy hả!”
Cô ấy vừa mới nói xong, Vân Thành Nam đã dẫn cô ấy dừng lại trước cửa của một căn phòng ngủ nói: “Đây là niềm vui bất ngờ mà anh đã chuẩn bị cho em, em lập tức sẽ được biết ngay thôi!”
Tề Bạch Mai còn chưa kịp phản ứng lại, Vân Thành Nam làm ảo thuật lấy ra một chiếc chìa khóa, trực tiếp mở cửa căn phòng: “Vào trong xem đi!”
Tề Bạch Mai có chút sững sờ, trước đây căn phòng này cứ luôn bị khóa lại, cô ấy cho rằng trong phòng này chứa mấy thứ đồ linh tinh của Vân Thành Nam, hoặc là mấy thức khác, cô ấy cũng chưa từng nhắc đến chuyện muốn xem bên trong. Kết quả bây giờ Vân Thành Nam lại chủ động dẫn cô ấy vào xem, điều này khiến cô ấy không khỏi có chút tò mò.
Trời cũng đã tối rồi, ở trong căn phòng tối om này không nhìn thấy rõ được thứ gì hết. Vân Thành Nam mở cửa ra, đưa tay bật đèn ở trong phòng lên. Đèn lớn trong căn phòng sáng lên, Tề Bạch Mai đưa mắt nhìn rõ ràng xung quanh các bố trí của căn phòng. Cô ấy kinh ngạc mà quay đầu lại hỏi Vân Thành Nam: “Anh... Anh làm sao lại có thể sắp xếp được vậy?” Phải biết rằng, phòng ngủ ở nhà của cô ấy giống hệt với căn phòng này luôn.
Vân Thành Nam cười mà véo cái mũi của cô ấy nói: “Ngốc quá, em không phải đã nói em thích kiểu phòng này sao? Đây là căn phòng anh vì em mà chuẩn bị đấy. Sau này nếu không kịp về nhà thì em có thể ở lại đây, em