*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tề Bạch Mai cúi đầu, nhìn nhìn mũi chân, trong lòng cảm thấy cực kỳ khổ sổ.

Vừa rồi sự chán ghét của Trần Ngọc Mai đã bị cô ấy thu vào trong mắt.

Chỉ tại cô ấy ngốc nghếch cho rằng người ngoài cửa là Lâm Kim Thư, cho nên cô ta mới làm như vậy.

Bởi vì Vân Thành Nam nói chỗ ở mới của anh ta chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi, mà cô ta thì cũng chỉ nói cho hai người là Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư biết!

Vẻ mặt Tề Bạch Mai đau khổ, trong lòng vừa khó chịu vừa ủy khuất, đương nhiên cũng không thiếu áy náy lẫn tự trách.

Cô ấy thật sự không biết kia không phải là Lâm Kim Thư...

Vân Thành Nam quay đầu nhìn thoáng qua Tề Bạch Mai, lập tức biết cô gái này lại để tâm vào những chuyện vụn vặt

Thật ra, nếu như mẹ anh ta thích Tề Bạch Mai mà nói, bất luận cô ấy có làm cái gì thì mẹ anh ta cũng sẽ không tức giận mà chỉ thấy cô ấy đáng yêu. Nếu như mẹ anh ta không thích cô ấy thì cho dù cô ấy có làm cái gì đều sẽ bị bà ta đâm chọc xoi mói!

Nghĩ tới đây, Vân Thành Nam đưa tay ra nắm chặt tay của Tề Bạch Mai, thấp giọng nói: “Bạch Mai, đừng sợ, anh sẽ che chở cho em!”

Tề Bạch Mai rầu rĩ gật nhẹ đầu, rõ ràng cũng không thoải mái hơn chút nào.

Mặc dù trước đó cô ấy đã nói với Vân Thành Nam, sẽ không bị hành động của mẹ anh ta làm tổn thương, nhưng mà bây giờ xem ra, cô ấy rõ ràng là chống không nổi nữa rồi!

Mắt Tề Bạch Mai đỏ lên, cố gắng đều chỉnh tâm tình, đi cùng với Vân Thành Nam vào bên trong phòng khách.

Trần Ngọc Mai nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, thái độ của bà ta ngược lại tốt hơn không ít: “Mấy đứa có phải là bạn bè của Thành Nam hay không? Dì là mẹ của Thành Nam!”

Bạch Cẩm Sương chào hỏi: “Chào dì, cháu là bạn bè của viện trưởng Vân, lúc trước anh ấy đã từng tìm cháu đặt trang sức thiết kế riêng cho dì đổ ạ!”

Trần Ngọc Mai hơi sững sốt, lập tức cười rộ lên: “Dì nhớ ra rồi, là Bạch Cẩm Sương đúng không?”

Cô gật nhẹ đầu: “Đúng rồi ạ!” Trần Ngọc Mai cười nhìn cô: “Vậy thì người đi bên cạnh cháu chính là cậu Mặc rồi!”

Bạch Cẩm Sương “Dạ!” một tiếng: “Dạ đúng, anh ấy chính là Mặc Tu Nhân a."

Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Trần Ngọc Mai, khẽ vuốt cầm, vẫn không nói gì.

Trần Ngọc Mai đương nhiên không định nghi ngờ hay chất vấn gì thái độ của Mặc Tu Nhân cả. Dù sao, bà ta cũng đã nghe qua danh tiếng của anh ở thành phố Trà Giang này rồi.

Ngay cả một ít ông chủ kinh doanh lớn đã có tuổi cũng không dám sĩ diện với anh, thậm chí ở trước mặt anh còn phải cung kính vài phần. Thái độ của anh lãnh đạm, đối với Trần Ngọc Mai mà nói, ngược lại bà ta càng cảm thấy đối phương nên có tư thái như vậy.

Bà ta cười, ngồi xuống cùng với Trình Ngọc Viện: “Dì không biết hôm nay bạn bè của Thành Nam tụ họp, cho nên mới tùy tiện lại đây, cô Bạch đừng để bụng nhé!”

Cô cười cười: “Sao lại thế chứ? Chúng cháu tới cũng là để chúc mừng tân gia của của Viện trưởng Vân, đúng rồi, còn có hai người bạn nữa, đoán chừng lát nữa bọn họ sẽ tới. Cháu đoán vừa rồi bạn của cháu cũng tưởng dì chính là bọn họ, cho nên dì đừng tức giận nhé!”

Cô đang tận lực tìm bậc thang cho Tề Bạch Mai đi xuống. Bọn họ đã nói như vậy, cho dù bà ta không muốn nể mặt cô và Vân Tử Nam thì cũng phải nể mặt Mặc Tu Nhân.

Dù rằng anh chỉ ngồi ở chỗ kia không nói một lời, cả người toát lên vẻ lạnh lùng xa cách, tự phụ không giống như người bình thường mà giống hệt như một món đồ trang sức đẳng cấp.

Trần Ngọc Mai cười cười: “Nên như vậy! Sao dì lại có thể tức giận với đứa nhỏ được chứ?”

Cô nhìn ở thân phận đối phương là mẹ của Vân Thành Nam, mới chủ động tiếp tục nói đến những đề tài khác: “Đúng rồi, cô đây là...?”

Kỳ thật, cô cũng đã đoán ra được một phần, chẳng qua cô vẫn muốn hỏi mà thôi.

Cô nhìn đối phương một thân váy trắng sạch sẽ, bên ngoài chỉ mặc một cái áo lông bành tô màu trắng, cái áo này cũng đã bị cởi ra, cô vừa nhìn đã không khỏi cảm thấy hơi lạnh. Quả thật là thời trang phang thời tiết, dân chơi sợ gì mưa rơi mà!

Trần Ngọc Mai nghe thấy cô nhắc đến Trình Ngọc Viện, mới cười bắt đầu mở miệng: “Đây mà cô chủ nhà họ Trình, Trình Ngọc Viện, là thế giao với gia đình của dì!”

Cô khẽ gật đầu: “À, ra là cô chủ nhà họ Trình, xin hỏi là nhà họ Trình nào nhỉ, sao trước kia cháu lại chưa từng nghe nói qua?”

Trần Ngọc Mai nói: “Bây giờ nhà họ Trình không còn kinh doanh ở trong nước, lần này Ngọc Viện trở về, chủ yếu là về nước chơi thôi!”

Cô hơi gật đầu, không nói chuyện, vẻ mặt có chút lạnh lùng. Bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt của Trình Ngọc Viện không kìm nén được mà cứ trôi dạt lên trên người Mặc Tu Nhân.

Trong lòng cô cười lạnh một tiếng, cũng chẳng muốn tiếp tục tán gẫu với Trần Ngọc Mai nữa.

Trước đó, Vân Thành Nam đi theo Tề Bạch Mai ở cửa trực tiếp đi thẳng tới phòng bếp.

Lúc này Trần Ngọc Mai đột nhiên lớn tiếng gọi về phía phòng bếp bên kia: “Thành Nam, con còn ở phòng bếp đợi làm gì nữa, sao không ra đây chào hỏi bạn bè của con?”

Giọng điệu Vân Thành Nam hơi buồn bực: “Bọn họ không cần con chào hỏi, con đang làm cơm!”

Trần Ngọc Mai nghe nói như thế, trực tiếp đứng dậy, đi về phía phòng bếp trên tầng: “Sao con lại phải tự mình làm cơm vậy chứ? Chẳng lẽ mẹ có để con tự mình vào bếp ở trong nhà hay sao? Thật sự không được, để mẹ tìm một dì giúp việc tới đây cho con!”

Anh ta nghĩ mẹ anh ta hẳn là đã tìm người đi điều tra, mới biết được anh ta ở chỗ này.

Hơn nữa, Tề Bạch Mai không được chào đón, có chút ủy khuất, cho nên thái độ của anh ta với Trần Ngọc Mai cũng có phần gay go: “Vậy là sao?

Chẳng lẽ mẹ muốn tìm dì giúp việc tới đây tiếp tục giám sát con hay sao?”

Sắc mặt bà ta biến đổi: “Thành Nam, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy? Mẹ đây chỉ là vì sức khoẻ của con mà suy nghĩ thôi!”

Chỉ cần bà ta vừa nghĩ tới anh ta vì Tề Bạch Mai mới nói chuyện với bà ta như vậy, lửa giận trong lòng lập tức không có chỗ phát tiết.

Đúng vậy, bây giờ chỉ cần Vân Thành Nam ngỗ ngược với bà ta, bà ta lập tức cảm thấy đây chính là lỗi của Tề Bạch Mai.

Vân Thành Nam lạnh lùng nghiêm mặt: “Thái độ của mẹ nói chuyện với con sẽ quyết định thái độ của con nói chuyện với mẹ!

Trần Ngọc Mai tức tới mức mặt mày xanh mét: “Vân Thành Nam, mẹ là mẹ của con! Con có thể chừa mặt mũi cho mẹ được không, con nể mặt mẹ một chút có được hay không?”

Vân Thành Nam còn muốn nói tiếp cái gì đó, lúc này, Tề Bạch Mai đột nhiên kéo kéo cánh tay anh ta, ra hiệu cho anh ta đừng nói nữa.

Cô ta cũng không muốn để cho Trần Ngọc Mai chú ý, nếu như bà ta và Vân Thành Nam tiếp tục ầm ĩ, hôm nay mọi người ai cũng đừng muốn yên ổn.

Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương cùng với bạn trai của hai người đều là khách do Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam mời tới, Tề Bạch Mai thật sự không muốn làm trò trước mặt bọn họ, huyện náo tới mức khó coi.

Trần Ngọc Mai chú ý tới vẻ mặt trắng bệch của Tề Bạch Mai, lại thấy Vân Thành Nam không lên tiếng, sắc mặt càng khó coi hơn: “Chẳng lẽ con thà nghe lời của đứa con gái hèn hạ này, cũng không muốn nghe lời của mẹ hay sao?”

Sắc mặt Vân Thành Nam lập tức thay đổi: “Mẹ, mẹ ra ngoài đi!”

Trần Ngọc Mai bị anh ta làm cho hoảng sợ: “Sao con lại nói như vậy, nơi này là nhà của con, chẳng lẽ mẹ không thể tới hay sao? Người nên đi ra ngoài



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play