**********
Chương 558: Em trai nhà hàng xóm
Đỗ Yến Oanh gật đầu, còn Đàm Phi Tuấn thì khẽ cười: “Đi thôi!”
Bạch Cẩm Sương vừa ra khỏi phòng bao liền nhìn thấy Đàm Phi Vũ đang đứng dựa vào một bên. Nhìn thấy cô, Đàm Phi Vũ nói: “Tôi đưa chị về nhé!”
Bạch Cẩm Sương xua tay: “Không cần đâu!”
Đàm Phi Vũ kiên quyết nói: “Tôi nhất định phải đưa chị về, nếu không, lỡ như xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bị bố tôi và dì Đỗ giết chết mất!”
Bạch Cẩm Sương bất lực nói: “Vậy được rồi!” Bây giờ cô đã biết thái độ quen thuộc của Đàm Phi Vũ đối với bản thân mình rốt cuộc là vì cái gì, lúc này nhìn Đàm Phi Vũ giống như nhìn thấy em trai nhà hàng xóm, cô gần như vô thức muốn quan tâm đến cảm xúc của đối phương.
Ngay khi Bạch Cẩm Sương rời đi, Đàm Phi Tuấn nhìn Đỗ Yến Oanh nói: “Xem ra Mặc Tu Nhân đối xử với Cẩm Sương rất tốt!”
Tâm trạng của Đỗ Yến Oanh cảm xúc có chút không ổn: “Ai biết trong lòng cậu ta nghĩ như thế nào, nói không chừng là giả bộ đấy?”
Đàm Phi Tuấn bất lực lắc đầu: “Chính là vì hận thù của bà đối với cậu ấy quá lớn. Lúc đầu cảm thấy cậu ấy đối xử không tốt với Cẩm Sương, bây giờ cũng không thể nào thay đổi được loại ấn tượng ban đầu này!”
Đỗ Yến Oanh không phủ nhận, bà ta im lặng một lúc rồi nói: "À mà này, Phi Tuấn, đứa bé của Cẩm Sương, thật sự không vấn đề gì sao?”
Đàm Phi Tuấn gật đầu: “Nói ra thì đây thực sự là một may mắn. Mặc Tu Nhân có thể xem như đã chữa khỏi tình trạng không có khả năng thụ thai cho Cẩm Sương. Nếu không thì dựa vào tình trạng cơ thể của Cẩm Sương, con bé sẽ không thể nào có con được!”
Đỗ Yến Oanh biết Bạch Cẩm Sương vô cùng xem trọng đứa con trong bụng.
Gương mặt của bà ta căng lên: “Vậy sau này đứa bé sẽ không gặp vấn đề gì nữa đâu nhỉ!”
Đàm Phi Tuấn nhìn bà ta khẽ cười: “Bà đừng lo lằng nữa, không sao đầu. Tôi sẽ bảo Thục Nhã về nước, đến lúc đó, tôi sẽ kiểm tra định kỳ cho Cẩm Sương, khiến con bé có thể sinh đứa bé ra một cách an toàn. Từ giờ trở đi, bà cứ yên tâm đi!” .
Truyện Tiên HiệpĐỗ Yến Oanh biết rằng Đàm Phi Tuấn cũng thực sự yêu thương Bạch Cẩm Sương.
Tuy nhiên, nghe giọng điệu của ông ta có chút đùa cợt, bà ta miễn cưỡng giải thích: “Tôi không quan tâm rốt cuộc bây giờ dáng vẻ của Mặc Tu Nhân như thế nào, tôi chỉ nghĩ rằng sức khỏe của cả hai đứa nó đều có vấn đề, nên tôi mới lo lắng về chuyện này thôi!”
Đàm Phi Tuấn nói: “Bà yên tâm đi, cơ thể của đứa bé đó sẽ không mang theo dược tính của hai loại thuốc này, nếu không thì nó căn bản sẽ không thể nào phát triển thành phôi thai được, bà hiểu không?"
Nghe được những lời đảm bảo được lặp đi lặp lại từ trong miệng của Đàm Phi Tuấn, Đỗ Yến Oanh cũng bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm.
Bạch Cẩm Sương đã biết về chuyện của Vân Thành Nam, muốn giúp anh ta giấu chuyện này với Tề Bạch Mai.
Đồng thời, cô cũng biết về sự tồn tại của Đỗ Yến Oanh, biết về thân thế của bà ta, hơn nữa còn biết được vấn đề sức khỏe của Mặc Tu Nhân, nhưng Đỗ Yến Oanh hy vọng cô sẽ giấu chuyện này với Mặc Tu Nhân.
Cô không hy vọng Mặc Tu Nhân biết được, cũng không muốn Tổng Đình Nguyên và Mặc Tổ Nhiên biết được.
Trong lòng của Bạch Cẩm Sương biết rằng Đỗ Yến Oanh chỉ là nhất thời không thể nào tin Mặc Tu Nhận được, nếu đợi thêm một thời gian nữa, nhìn thấy tấm chân tình của Mặc Tu Nhân đối với mình, chắc bà ta sẽ không còn cảnh giác như vậy nữa.
Chỉ là trong một lúc đã biết được nhiều chuyện như vậy, suy cho cùng cũng khiến cảm xúc của Bạch Cẩm Sương có chút ảnh hưởng.
Tất cả những điều này khiến tâm trạng của Bạch Cẩm Sương trở nên phức tạp, nhưng Bạch Cẩm Sương không thể nói ra bất kỳ chuyện gì cả.
Trong lòng giấu kín những chuyện này, Bạch Cẩm Sương đã không còn phức tạp như lúc ban đầu nữa, cô đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều, có một cảm giác giống nhẹ có càng nhiều rận, càng không sợ cằn.
Cách một ngày sau đó, Bạch Cẩm Sương và Đỗ Yến Oanh gặp nhau.
Buổi trưa, Bạch Cẩm Sương ăn trưa xong liền đi tìm Mặc Tu Nhân.
Vì những ngày tiếp theo sẽ tổ chức hôn lễ nên những ngày gần đây Mặc Tu Nhân rất bận rộn, luôn ở lại văn phòng để làm thêm giờ.
Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, anh ôm bà xã của mình vào lòng, đặt cô ngồi thoải mái trên ghế sô pha rồi tiếp tục đọc tài liệu.
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương lóe lên, liên lạc với Vân Thành Nam, nhờ anh ta sắp xếp văn phòng làm việc cho Đàm Phi Tuấn, sau khi lấy số xong, cô bảo Mặc Tu Nhân cùng cô đến gặp Đàm Phi Tuấn.
Sau khi Bạch Cẩm Sương thu xếp xong, đột nhiên nói: “Mặc Tu Nhân, bụng em cảm thấy không thoải mái!”
Mặc Tu Nhân đang ký tên, anh dừng tay lại, trực tiếp vẽ ra một dấu vết mực dài trên bản hợp đồng, anh đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Em bị sao vậy?”
Bạch Cẩm Sương nhếch miệng lên, có chút thống khổ: “Em đau bụng quá!”
Rõ ràng là Bạch Cẩm Sương đang giả vờ, nhưng mà nhìn thấy phản ứng cảm xúc của Mặc Tu Nhân lớn như vậy, trong lòng cô cảm thấy có chút khó chịu, cũng không dám giả bộ quá đáng.
Mặc Tu Nhân nhanh chóng đặt bút xuống rồi đi về phía ghế sô pha.
Anh cúi xuống, trực tiếp bế Bạch Cẩm Sương lên như công chúa.
Bạch Cẩm Sương có chút chột dạ: "Không sao đâu, em có thể tự đi được!”
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân căng thẳng: “Em đừng lộn xộn nữa, anh đưa em đến bệnh viện!” Bạch Cẩm Sương vốn định vùng vẫy thêm một lần nữa, nhưng không dám nữa!
Anh ôm Bạch Cẩm Sương trong lòng, Mặc Tu Nhân đi thẳng vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đi xuống tầng, nhanh chóng lái xe rời khỏi công ty.
Trên đường đi, Mặc Tu Nhân liên tục hỏi Bạch Cẩm Sương: “Bảo bối, em còn đau không? Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân lo lắng như vậy, trong lòng cảm thấy có chút áy náy: “Anh đừng lo lắng, lúc này đã không còn đau như vậy nữa, anh lái xe từ từ thôi, chú ý an toàn!”
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân căng thẳng: “Anh sẽ cần thận!”
Khi đến bệnh viện, Mặc Tu Nhân đi lấy số ngay lập tức, bên phía Vân Thành Nam đã chuẩn bị xong từ lâu, ngay lúc này anh đi thẳng vào văn phòng làm việc mà Đàm Phi Tuấn đang ở bên trong.
Khi Mặc Tu Nhân nhìn thấy Đàm Phi Tuấn, anh đã nhận ra ông ta trong nháy mắt. Lúc đầu ở sân bay trên Hải Đảo, Mặc Tu Nhân đã từng gặp ba người trong gia đình của Đàm Phi Tuấn rồi. Hàng lông mày của anh khẽ cau mày lại, anh nhìn Đàm Phi Tuấn với một ánh mắt đầy cảnh giác.
Bạch Cẩm Sương ngồi xuống trước mặt Đàm Phi Tuấn, Mặc Tu Nhân nhìn Đàm Phi Tuấn với vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt rơi vào Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt đầy lo lắng.
Đàm Phi Tuấn nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, bày ra dáng vẻ như chưa từng quen biết, ông ta không nhịn được hằng giọng một cái, bắt đầu diễn kịch: "Đưa tay cô ra đây, tôi sẽ bắt mạch cho cô!”
Ảnh mắt của Mặc Tu Nhân lóe lên, cũng không chủ động hỏi gì cả, đối phương chỉ là một bác sĩ, e rằng lần gặp gỡ đó chỉ là tình cờ mà thôi.
Bạch Cẩm Sương ngoan ngoãn đưa tay ra, không dám tiếp xúc bằng mắt với Đàm Phi Tuấn, sợ sẽ làm lộ mọi chuyện.
Đàm Phi Tuấn vừa nhắm mắt lại vừa bắt mạch, không biết có tìm ra được vấn đề gì của Bạch Cẩm Sương hay không.
Mặc Tu Nhân lo lắng đến phát hỏa, nhìn chăm chằm Đàm Phi Tuấn, trịnh trọng nói: “Bác sĩ, có phải dạo gần đây cô ấy quá mệt mỏi nên mới dẫn đến đau bụng không!”
Đàm Phi Tuấn hơi kinh ngạc vì Mặc Tu Nhân đột nhiên lo lắng nói như vậy, ông ta nhìn Mặc Tu Nhân vài lần, cảm thấy chàng trai này thực sự rất quan tâm đến Bạch Cẩm Sương.
Ông ta nhưởng mày nói: “Làm sao có thể khiến một người phụ nữ mang thai mệt mỏi chứ? Cho dù không có kiến thức bình thường, không lẽ người lớn trong nhà cậu cũng không hiểu những điều này sao?”
Mặc Tu Nhân hơi ngạc nhiên, nhưng anh không bận tâm chút nào đến giọng điệu của Đàm Phi Tuấn, anh giải thích: “Dạo gần đây tôi và bà xã muốn tổ chức đám cưới, có lẽ một số việc vặt vãnh đã khiến cô ấy mệt mỏi. Ông giúp tôi xem thử một chút, cô ấy không sao chứ?”
Bạch Cẩm Sương nhìn dáng vẻ giả bộ của Đàm Phi Tuấn, không khỏi nhếch miệng lên.
Đàm Phi Tuấn thả cánh tay của Bạch Cẩm Sương ra, bắt đầu kê đơn thuốc: “Không có vấn đề gì nghiêm trọng, tôi sẽ kê một ít thuốc dưỡng thai dựa theo tình trạng của cô ấy!” Mặc Tu Nhân nghe được những lời này mới thở dài ra một hơi.
Mặc dù Bạch Cẩm Sương biết đây chỉ là một vở kịch mà cô và Đàm Phi Tuấn cùng diễn, nhưng mỗi cử chỉ của Mặc Tu Nhân đều khiến trái tim cô rung động: “Trên đường đến đây em đã nói rồi mà, thật sự không đau như vậy nữa!”
Mặc Tu Nhân không nhịn được vươn tay xoa xoa mái tóc của cô: “Ngoan, bác sĩ kiểm tra xong mới có thể yên tâm hơn một chút!”