*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Cẩm Sương dường như không nhìn thấy sự khổ sở của Đỗ Yến Oanh, cô nói: “Nghe nói bà muốn gặp tôi, thật vậy sao a?”
Đỗ Yến Oanh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, từ từ gật đầu: “Đúng, ta muốn gặp con, Cẩm Sương, con biết ta là ai không?”
Khóe miệng Bạch Cẩm Sương đột nhiên lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Điều này có quan trọng hay không a?"
Đỗ Yến Oanh chỉ cảm thấy cuống họng của mình vô cùng chát chúa, không biết nên nói thế nào mới được, bà ta là người thông minh, bà ta liếc thái độ của Bạch Cẩm Sương là biết, Bạch Cẩm Sương đã biết thân phận của bà ta rồi.
Bà ta có hơi xấu hổ buông thống con người: “Cẩm Sương, mẹ là mẹ của con đây!”
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương hơi lấp lóe dường như không hề giật mình chút nào.
Cô chỉ im lặng một hồi, đột nhiên bật cười đầy tự giễu: “Không nghĩ tới, vậy mà mẹ của tôi vẫn còn sống!”
Bạch Cẩm Sương nói xong, một giọt nước mắt đột nhiên lăn dài trên mặt của cô, cô nhanh chóng đưa tay lau khô nó: “Thật xin lỗi, tôi có hơi thất thố
Bạch Cẩm Sương cúi đầu xuống, hai tay bụm mặt lại, cố gắng điều chỉnh cảm xúc thật lầu, sâu đó mới chậm rãi ổn định dẫn trở lại.
Đỗ Yến Oanh nhìn phản ứng của Bạch Cẩm Sương, trong lòng vừa khổ sở vừa đau lòng, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải
Hơn nửa ngày, bà ta mới nghe được giọng của mình đầy khổ sở nói: "Cẩm Sương, mẹ biết, mẹ không xứng đáng với trách nhiệm làm mẹ của mình, mẹ cũng không muốn giải thích với con cái gì, mẹ cũng không có tư cách gì quản con, lúc đầu mẹ nghĩ chỉ muốn yên lặng nhìn con là được, nhưng mà... Có một số việc, mẹ nhất định phải nói cho con biết, mẹ không muốn con bị người ta che mắt, không muốn con gặp phải lừa gạt gì, càng không muốn. Thấy con bị tổn thương!
Bạch Cẩm Sương cắn răng thật chặt, cô tự nói với mình là phải thật bình tĩnh.
Thế nhưng là, cảm xúc trong lòng cô, căn bản không thể khống chế được, cô nhìn chăm chăm vào Đỗ Yến Oanh: “Nếu người đã không muốn nhìn thấy con bị tổn thương, vậy vì sao người không xuất hiện từ sớm đi?"
Nghe lời nói dường như chất vấn này, con mắt của Đỗ Yến Oanh, lập tức đỏ hồng lên: “Cẩm Sương, mẹ nói mấy năm nay, mẹ vẫn luôn tìm con, con có tin lồi của mẹ không?”
Nhìn dáng vẻ khổ sở này của Đỗ Yến Oanh, trái tim Bạch Cẩm Sương hơi tê dại.
Cô nhằm hai mắt lại: “Con tin a!”
Đỗ Yến Oanh nghe nói như vậy, đôi mắt ửng đỏ mới từ từ thả lòng, bà ta nhẹ nhàng thở ra, mở miệng giải thích: “Từ sau khi con mất tích, mẹ chưa từng buông bỏ cơ hội tìm con, những năm này, mẹ đi khắp mọi thành phố trong nước, chỉ hy vọng có thể gặp được một cơ hội may mắn có thể giúp mẹ tìm được con. Thế nhưng là... Biển người mênh mông, muốn tìm một người, thật sự là quá khó khăn, mẹ vẫn cho rằng, con đã không ở Trà Giang nữa, cho nên... Cho nên mới...
Đỗ Yến Oanh nói, mãi cho tới khi không thể nói nữa, nước mắt tí tách rơi xuống, căn bản là không có cách nào khống chế được.
Trái tim Bạch Cẩm Sương lập tức mềm nhũn: “Người đừng khóc, không phải người nói có rất nhiều chuyện muốn nói với con hay sao?"
Đỗ Yến Oanh cắn môi một cái, đưa tay xoa xoa nước mắt của mình: “Là mẹ đã thất thổ rồi, con đừng để ý!”
Bạch Cẩm Sương mím môi, không nói chuyện.
Đỗ Yến Oanh lau khô nước mắt thật nhanh: “Bởi vì mấy năm vừa mất con, mẹ vẫn luôn ở trong Trà Giang này tìm con, mẹ tìm khắp các hang cùng ngõ hẻm, thế nhưng, mẹ lại không tìm được chút tin tức nào về con. Cho nên mẹ mới coi là con không ở thành phố này, thế nhưng mẹ không nghĩ tới, con lại không hề rời khỏi chỗ này!"
Bạch Cẩm Sương nghe bà ta nói như vậy, trên cơ bản cũng đã hiểu có chuyện gì.
Cô dường như có thể tưởng tượng tới, cảnh tượng một người mẹ đi hết thành phố này tới thành phố khác, để tìm con của mình trong nhiều năm, thế nhưng tất cả cố gắng, cuối cùng đổi lấy lại là không có chút tin tức nào.
Cho nên, cuối cùng bà ta lựa chọn đi nơi khác tìm kiếm, khổ sở tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng ngoài ý muốn biết được, con của mình vậy mà vẫn ở ngay thành phố bị mất trước kia.
Bạch Cẩm Sương không nói ra được cảm giác trong lòng mình là gì, thế nhưng nhìn Đỗ Yến Oanh tự trách và áy náy khi đối mặt với mình, cùng với biết bao khổ sở tột cùng trong lòng của bà, cô lại không có cách nào trách cứ bà ta được.
Cô im lặng một hồi, rồi mở miệng nói: “Đúng rồi, lúc đầu sao con lại đi lạc mất vậy ạ? Còn có, bố của con đầu, ông ấy không có ở đây sao ạ?
Đây là vấn đề ngay từ đầu Bạch Cẩm Sương đã không hiểu mãi, bởi vì chỉ có một mình Đỗ Yến Oanh đi tìm cô, nên theo bản năng cô cho là bố mình đã qua đời rồi!
Kết quả, Đỗ Yến Oanh nghe cô hỏi như vậy, sắc mặt còn trở nên khổ sở hơn. Bà ta nhằm hai mắt lại, hai cánh tay nắm cùng một chỗ: “Cẩm Sương... Con biết vì sao con tên Cẩm Sương không?”
Bạch Cẩm Sương sững sờ: “Chẳng lẽ không phải đó là tên mẹ nuôi đặt cho con sao ạ?”
Đỗ Yến Oanh từ từ lắc đầu: “Không! Cẩm Sương chính là tên thật của con, nếu như con không có bị lạc đi, tên thật của con phải là Tống Cẩm Sương mới đúng! Lúc trước, lúc con bị lạc mất, có mang theo một cái ví nhỏ, phía trên có ghi hai chữ Cẩm Sương, mẹ đoán, có lẽ vì điều này nên mẹ nuôi của con mới lấy cái tên này cho con!”
Bạch Cẩm Sương ngây ngẩn cả người, cái ví nhỏ, ngược lại cái này thì đúng là cô chưa từng nghe mẹ nuôi Vu Huyền nói qua, cũng chưa từng thấy qua cái ví nhỏ nào cả.
Nhưng Đỗ Yến Oanh nói như vậy, có lẽ không tám thì chín phần là thật rồi.
Đỗ Yến Oanh dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Về phần khi đó con lạc mất đều là do mẹ không tốt, không có trông coi con cẩn thận, để người xấu có cơ hội ra tay, cùng ngày, người kia bắt con cũng bị xe đụng chết sau khi ra khỏi bệnh viện. Cho nên... Sau này mẹ căn bản là tra không được tung tích của con!”
Nói chính xác hơn là ban đầu, Đỗ Thanh Vy muốn tìm người ôm Bạch Cẩm Sương đi, kết quả, người mà bà ta sắp xếp lại không biết đem Bạch Cẩm Sương đi vứt ở chỗ nào, người ta còn không nói tình hình cụ thể cho Đỗ Thanh Vy biết, thì đã bị tai nạn xe qua đời.
Tổng Đình Nguyên tạo áp lực cho nhà họ Đỗ, Đỗ Thanh Vy lại được đưa ra nước ngoài, thế nhưng con gái cưng của họ lại không tìm về được.
Đỗ Yến Oanh nghĩ tới Đỗ Thanh Vy thì ước gì có thể chém bà ta thành nghìn mảnh!
Bà ta hít sâu một hơi nói tiếp: “Về phần bố của con..."
Đỗ Yến Oanh nhìn Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt vô cùng đau lòng còn mang theo sự tức giận khôn nguôi.
Nhưng, Bạch Cẩm Sương có thể nhìn ra được, sự tức giận kia không phải nhằm vào cô, cô đoán, chẳng lẽ bố mình là người đàn ông thay lòng đổi dạ rồi sao? Mới khiến cho bà thành dáng vẻ như vậy?
Lúc nay, cô lại nghe Đỗ Yến Oanh nói: “Con biết mẹ tên là gì không?”
Bạch Cẩm Sương mờ mịt lắc đầu: “Con không biết!”
Đỗ Yến Oanh gắn từng chữ: “Mẹ tên là Đỗ Yến
Oanh!”
Bạch Cẩm Sương hơi giật mình, nhịn không được cau mày: “Cái tên rất quen thuộc, hình như đã nghe qua ở chỗ nào đó!”
Đỗ Yến Oanh cười tự giễu: “Con à, con đương nhiên từng nghe rồi, bởi vì bố của con chính là