Lâm Kim Thư: “Vậy đợi lát nữa rồi chúng ta gọi điện lại cho cậu ấy nhé!”

Tề Bạch Mai nhìn chằm chằm vào cái điện thoại có chút chán nản bất lực, vì vậy, trước kia Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư thật sự có thể nhìn ra Vân Thành Nam đã thích cô ấy rồi, không phải là đang lừa cô ấy sao?

Tâm trạng của Tề Bạch Mai đơn giản mà nói là không có cách nào để hình dung.

Tề Bạch Mai: “Tớ đây!”

Bạch Cẩm Sương: “Con nhóc chết tiệt nhà cậu có ở đó mà còn không chịu trả lời tin nhắn, tớ còn tưởng cậu bốc hơi khỏi nhân gian này rồi đó!”

Lâm Kim Thư: “Cẩm Sương, cậu lạc đề rồi đó, Bạch Mai, lúc nãy là ai gõ cửa vậy?”

Tề Bạch Mai: “Cẩm Sương đã đoán đúng rồi!”

Lâm Kim Thư: “Vân Thành Nam sao?” Tề Bạch Mai: “Ừm!”

Bạch Cẩm Sương: “Bạch Mai, cậu không bình thường nha, sao đột nhiên lại trở nên ít nói như vậy?”

Lâm Kim Thư: “Lẽ nào là hôm qua cậu chọc cho viện trưởng Vân tức giận nên anh ta đến tìm cậu để gây phiền phức chứ gì!” Tề Bạch Mai cầm chặt điện thoại, nhịn không được mà mím môi lại.

Tề Bạch Mai: “Nói ra thì có thể hai người sẽ không tin,

Vân Thành Nam... Anh ta tỏ tình với tớ rồi!” Bạch Cẩm Sương: “Thật vậy sao?" Tề Bạch Mai: “Thật bất ngờ, tớ còn cho rằng còn phải đợi thêm một thời gian nữa cơ!”

Tề Bạch Mai: “Hai người không có ngạc nhiên chút nào sao?”

Bạch Cẩm Sương: “Đoán chừng bản thân cậu đang cảm thấy ngạc nhiên lắm, tớ trước đây đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, nói với cậu là Vân Thành Nam thích cậu, cậu còn không tin tớ!”

Tề Bạch Mai: “Bây giờ tớ tin rồi, chỉ có điều... Lâm Kim Thư: “Chỉ có điều cái gì?”

Tề Bạch Mai: “Nói thế nào nhỉ, có chút khó xử, anh ta hỏi tớ có phải thích anh ta không, tớ nói không phải anh đã sớm biết rồi sao? Cậu đoán anh ta đã nói thế nào?”

Bạch Cẩm Sương: “2”

Tề Bạch Mai: “Anh ta nói nếu như tớ đã thích anh ta vậy chúng tớ hãy thử xem! Còn có cái kiểu tỏ tình như vậy sao? Anh ta đến nói thích tớ còn không nói! Hai người nói anh ta như vậy thì có tính là thích tớ không?”

Ban đầu, khi nghe thấy những lời của Vân Thành Nam nói, trong lòng Tề Bạch Mai vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng. Nhưng mà, đợi cô ấy định thần trở lại lập tức hoàn toàn không hài lòng đối với cách tỏ tình này! Đây được tính là tỏ tình hả? Trong lòng Tề Bạch Mai có thể gọi là rối như tơ vò! Cô ấy là thật sự thích Vân Thành Nam nhưng lại không dám nói với anh ta, nếu không hài lòng với lời tỏ tình ngộ nhỡ Vân Thành Nam nói lại một câu không thử nữa, vậy cô ấy há chẳng phải lại chả có nơi nào để khóc nữa sao, đúng thiệt là buồn bực sầu não mà!

Bạch Cẩm Sương: “Cậu đừng có tự rước phiền não vào mình nữa, Vân Thành Nam không phải là loại người chơi bời trẻ con kia đâu, nếu như anh ta đã nói vậy rồi, thử bên cạnh xem thế nào, nhất định là thật lòng thật dạ, nghiêm túc đấy!”

Lâm Kim Thư: “Tớ cũng tán thành với những lời mà

Cẩm Sương nói!”

Tề Bạch Mai: “Vì vậy, hai người đây là cảm thấy tớ đang tự rước phiền phức vào người sao?”

Bạch Cẩm Sương: “Chậc... Càng ngày càng tự mình hiểu lấy mình rồi đấy!”

Tề Bạch Mai: “A a a!”

Bạch Cẩm Sương nhìn vào điện thoại nhịn không nổi mà lắc lắc đầu cười nhẹ.

Bạch Cẩm Sương: “Tớ phải đi làm rồi, hai người tiếp tục nói chuyện đi!” Lâm Kim Thư: “Mười giờ tớ có hẹn với Cảnh Hạo Đông phải ra ngoài, sắp đến giờ rồi, tớ đi thay đồ đây!”

Tề Bạch Mai nhìn thấy tình cảnh như vậy của hai người kia vô cùng bất lực! Trong lòng cô ấy một nửa thì thích thú, một nửa thì buồn rầu, ai ai cũng yêu đương, ra ngoài hẹn hò, cô ấy đây là cái gì chứ, yêu đương ngày đầu tiên lại một mình ngồi ở trong nhà? Cô ấy ném điện thoại sang một bên, dựa vào chiếc sô pha ngơ ngác mà nhìn lên trần nhà. Sau vài giây, đột nhiên bật người trở dậy, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng mà cầm lấy điện thoại đi lên tầng có cách rôi! Vân Thành Nam đến bệnh viện, cái cảm xúc căng thẳng khi tỏ tình đã dịu bớt lại rồi. Anh ta kiểm tra thông tin nửa buổi sáng, đang định đi thăm bệnh nhân đã làm phẫu thuật trước đó như thế nào rồi. Kết quả, vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng nói chuyện của hai y tá. “Tề Bạch Mai kia bây giờ sao lại đi theo đuổi bác sĩ Lưu chứ?” “Cái này tớ cũng không biết nữa, chỉ có điều, chẳng phải bác sĩ Lưu sắp phải đi đến vùng nông thôn để hỗ trợ rồi sao?” “Cậu xem Tề Bạch Mai lần vừa rồi bị thương, bác sĩ Lưu vô cùng lo lắng, nói không chừng cô ấy đã từ bỏ suy nghĩ theo đuổi viện trưởng rồi đó!”

Kết quả, lời này vừa mới nói xong, cô ta lập tức nhìn thấy sắc mặt u ám của Vân Thành Nam, giọng nói liền trở nên lắp ba lắp bắp: “Viện... Viện trưởng?”

Hai y tá cúi đầu, khuôn mặt giống y như là vừa làm chuyện xấu vậy.

Vân Thành Nam sắc mặt bình tĩnh nói: “Vừa nãy hai người đã nói gì vậy?”

Một y tá nhỏ tuổi lắp ba lắp bắp mở miệng nói: “Vừa... Vừa nãy, cô Tề trước đấy cứ luôn theo đuổi ngài vừa bị thương cho nên đến bệnh viện, bác sĩ Lưu vốn dĩ là đến chào tạm biệt với mọi người, vừa nhìn thấy cô Tề bị thương đã lập tức dẫn cô ấy vào trong phòng làm việc để xử lý vết thương!"

Vân Thành Nam cau mày: “Có phải là phòng làm việc mà trước đây bác sĩ Lưu làm không?”

Cô y tá nhỏ nhanh chóng gật đầu, Vân Thành Nam sải bước rời đi.

Cô y tá nhỏ bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ ơi, dọa chết tớ rồi, viện trưởng sao đột nhiên lại trở thành bộ dạng dọa người vậy chứ!” “Đừng có nói nữa, đổi sang người khác bị người ta nói xấu sau lưng, còn bắt được quả tang thì đương nhiên không vui rồi!”

Vân Thành Nam đi thẳng đến phòng làm việc trước đây của Lưu Chí Kiên. Anh ta vừa bước đến trước cửa đã nhìn thấy Lưu Chí Kiên một tay cầm tăm bông còn một tay kia cầm chặt lấy tay của Tề Bạch Mai, đang khử trùng cho cô ấy. Bởi vì hôm nay Lưu Chí Kiên đến bệnh viện là để tạm biệt mọi người, buổi trưa anh ta muốn mời các bác sĩ và y tả trong khoa đi ăn cơm, vì vậy đang mặc trên người một bộ đồ tây.

Vân Thành Nam trực tiếp bước vào, giọng nói không chút khách khí đầy cự tuyệt: “Buông cô ấy ra, để tớ!”

Lưu Chí Kiên ngước đầu lên nhìn thấy bộ mặt đầy u ám của Vân Thành Nam. Anh ta giật mình nhưng vẫn còn nắm lấy tay của Tề Bạch Mai, đồng tử của Vân Thành Nam hơi co lại, trực tiếp kéo lấy cánh tay của Tề Bạch Mai đang ở trong tay Lưu Chí Kiên rút ra. Tề Bạch Mai có chút sững sở, cô ấy ban đầu là muốn đến tìm Vân Thành Nam, ai mà ngờ được, đột nhiên lại gặp phải Lưu Chí Kiên. Lưu Chí Kiên vừa nhìn thấy cánh tay chảy máu của cô ấy lập tức kéo cô ấy vào trong phòng xử lý vết thương. Cô ấy cũng vô cùng bất lực mà!

Chỉ có điều, Vân Thành Nam... Anh ta làm sao biết được vậy nhỉ? Tề Bạch Mai có chút mừng thầm trong lòng, không ngờ là do sự nhầm lẫn vô tình này mà cô ấy lại đạt được ý nguyện rồi!

Lưu Chí Kiên lúc này mới phản ứng lại, anh ta nhìn thấy Vân Thành Nam một lời cũng không nói lặng lẽ xử lý vết thương cho Tề Bạch Mai, sắc mặt có chút khó coi: “Viện trưởng, loại chuyện xử lý vết thương này, tôi vẫn có thể làm được mà!”

Mặc dù anh ta biết Tề Bạch Mai thích Vân Thành Nam, nhưng mà Vân Thành Nam trực tiếp cướp người trên tay anh ta đi, Lưu Chí Kiên cảm thấy thật sự vô cùng mất mặt

Kết quả, lời của anh ta vừa mới nói xong liền nghe thấy lời Vân Thành Nam nói: “Tôi không thích người khác xử lý vết thương cho bạn gái mình, nếu như tôi đã là bác sĩ thì chuyện nhỏ này không cần làm phiền tới cậu đâu!”

Lời nói của Vân Thành Nam nhẹ nhàng như gió thổi, nhưng mà đội tại của Lưu Chí Kiên nghe xong giống như sét đánh ngang tai: “Cái... Cái gì cơ?”

Chuyện ngày hôm qua, không phải bọn họ vẫn chưa ở bên nhau hay sao?

Vân Thành Nam đã nhanh chóng giúp Tề Bạch Mai bằng bỏ vết thương xong, nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô ấy lúc này mới dặn dò: “Sắp tới đây đừng đụng nước, nếu như có bị viêm thì nhanh chóng đến tìm anh để xử lý!”

Tề Bạch Mai nhìn giống như một quả dâu nhỏ đầy ngượng ngùng, mặt mày đỏ ửng rồi gật gật đầu, hoàn toàn không có dáng vẻ tùy tiện cẩu thả như thường ngày, hành xử y như một con mèo ngoan ngoãn vậy.

Vân Thành Nam lúc này mới quay người lại nhìn về Lưu Chí Kiên nói: “Sao vậy? Anh vẫn chưa biết à? Tôi với Tề Bạch Mai ở bên nhau rồi!”

Lưu Chí Kiên thật sự không có cách nào tin vào sự thật này được, anh ta còn chưa đi đâu đó! Vân Thành Nam và Tề Bạch Mai làm sao lại ở bên nhau rồi, chuyện này không phải trước giờ chưa từng xảy ra sao?

Vân Thành Nam cũng không có ý định đứng nhiều lời với anh ta, dù sao thì Lưu Chí Kiên cũng sắp rời đi rồi, hơn nữa, Tề Bạch Mai cũng đã là bạn gái của anh ta rồi, nên về chuyện này anh ta cũng không có ý định nhiều lời với Lưu Chí Kiên.

Anh ta trực tiếp quay đầu lại nhìn quả dâu nhỏ Tề Bạch Mai nói: "Đi, đi về phòng làm việc của anh thôi!”

Tề Bạch Mai lập tức mím môi vui mừng nhảy nhót đứng lên, đi theo Vân Thành Nam. Lúc cô đi ngang qua người Lưu Chí Kiên không thể không mở miệng nói: “Bác sĩ Lưu, nghe nói anh sắp rời khỏi bệnh viện rồi, chúc anh sau này sẽ có một tương lai tươi sáng nhé!”

Khuôn mặt của Lưu Chí Kiên cười còn xấu hơn cả khóc nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play