*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một lời đầy ẩn ý Lúc Bạch Cẩm Sương quay về bộ phận thiết kế.

Có một vị khách của Phùng Hoàng Hân vừa đến đặt làm riêng.

Phùng Hoàng Hân dẫn vị khách đó qua phòng chờ.

Lúc đi ngang qua Bạch Cẩm Sương, cô ta cố ý lên giọng: "Cô Lý à, cô cứ yên tâm.

Dù cô có muốn thiết kế phong cách như nào đi nữa, tôi cũng đều có thể đáp ứng được yêu cầu của cô.

Bảo đảm trong bữa tiệc đó, cô sẽ đẹp một cách nổi bật!" Giọng của cô Lý nhẹ nhàng, êm ái: "Tống Chí Nam đã đề cử cô thì tôi sẽ tin tưởng tuyệt đối vào ánh mắt này!" Sắc mặt của Phùng Hoàng Hân thay đổi.

Cô ta có chút mất tự nhiên, nhanh chóng dẫn khách vào phòng chờ.

Cô ta chỉ tính khoe bản thân lợi hại đến mức nào với Bạch Cẩm Sương mà thôi.

Nào ngờ, kết quả lại bị Lý Thanh làm lộ việc Tống Chí Nam kiếm khách cho cô ta.

Ngay lập tức, Phùng Hoàng Hân cảm thấy mình vừa tự làm nhục mình trước mặt của Bạch Cẩm Sương.

Điều đó khiến cho tâm trạng của cô ta ngày càng tệ hơn.

Bọn họ vừa đi lên trên thì Vân Yến ngay lập tức bật dậy, cười bọn họ: "Cẩm Sương à! Lúc nãy, cô ta cố tình thể hiện mấy cái đó với cậu đấy!" Bạch Cẩm Sương nhếch môi: 'Ừ, tớ thấy rồi.

Nhưng mà, người bình thường khi thiếu cái gì sẽ khoe cái đó đấy!" Vân Yến trầm giọng: "Cậu rất giỏi trong việc nói trúng tim đen của người khác.

Tớ nghe một ai đó nói trước kia, cô ta không được nhiều khách đặt làm riêng như bây giờ đâu.

Nếu không nhờ Tống Chí Nam kiếm khách cho cô ta thì chắc bây giờ cô ta bị thiếu khách thật đấy!" Bạch Cẩm Sương nhếch môi vừa tính nói tiếp thì bị trợ lý của Lâm Thanh Tuấn gọi vào văn phòng.

Bạch Cẩm Sương ngay lập tức đứng dậy, bước về phía văn phòng của Lâm Thanh Tuấn.

Cô vừa bước vào, Lâm Thanh Tuấn đang xem văn kiện cũng ngẩng đầu lên: "Ngồi xuống đi!" Bạch Cẩm Sương ngôi xuống cái ghế sô pha màu đen, bằng da thật ở bên cạnh mình: “Tổng thanh tra Lâm, anh gọi em có việc gì không?" Lâm Thanh Tuấn nhìn cô một cái: "Hai chúng ta đã từng quen biết nhau, em cứ gọi anh là đàn anh như trước là được.

À đúng rồi, bây giờ Lâm Kim Thư sao rồi? Cô ấy bị thương như thế nào vậy? Bạch Cẩm Sương thành thật trả lời: "Có cánh tay trái bị gãy xương, còn lại thì cũng không bị gì nặng lắm!" Về phần tại sao lại bị thương thì cô không nói.

Cô cũng không dám kể với Lâm Thanh Tuấn là do Lâm Kim Thư nghe thấy tên của anh ta nên bị mất tập trung, rơi từ trên lầu cao xuõng.

Lâm Thanh Tuấn thở ra một hơi nhẹ nhàng: "Vậy là ổn rồi! Anh biết tin qua điện thoại, lúc nghe được em nói là cô ấy bị thương, anh sợ đến mức la lên một tiếng cơ đây" Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư: "Đàn anh à, anh còn kiếm em để làm gì nữa không?" Lâm Thanh Tuấn nhớ đến vài lời nhắn nhủ của Mặc Tu Nhân, con mắt anh ta lóe lên: "Là như vầy, em vừa mới vào công ty, trong tay cũng không hề có khách đặt làm riêng.

Nhận mấy đơn hàng làm riêng là việc làm tốt nhất của Hoàng Thị.

Công ty cũng rất coi trọng việc này."

"Ý của anh là nếu như em cảm thấy áp lực quá thì có thể nhờ anh giới thiệu cho em vài vị khách.

Nó tương đương với việc em tham gia mấy cuộc thi đấu lớn hay tạo được một chút danh tiếng nhỏ.

Khách kiếm tới em chắc chắn sẽ nhiều hơn trước!" Lâm Thanh Tuấn vừa nói vừa để ý đến sự thay đổi trên nét mặt của Bạch Cẩm Sương.

Anh ta vừa dứt lời, Bạch Cẩm Sương đã ngay lập tức từ chối: "Đàn anh à! Em biết anh làm vậy vì anh quan tâm em.

Nhưng em không thể nhận ý tốt này của anh được.

Tuy rằng mấy cái đơn hàng làm riêng này yêu cầu rất nghiêm ngặt.

Nhưng

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play