*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy rằng Bạch Cẩm Sương biết nấu cơm, nhưng trình độ nấu cơm của cô quả thật không được cho là quá tài giỏi, món ăn làm ra cũng chỉ mang hương vị bình thường mà thôi.
Nhìn Mặc Tu Nhân giống như đang ăn thứ gì quý giá, Bạch Cẩm Sương ngượng ngùng.
Cô mím môi: “Thật ra là em cố tình nấu bữa ăn này để cảm ơn anh đó!”
Mặc Tu Nhân giật mình, vừa ăn cơm vừa cười khẽ ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cảm ơn anh vì điều gì?”
Bạch Cẩm Sương không chớp mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Cảm ơn anh chuyện sáu năm trước đã từng cứu em nha!”
Mặc Tu Nhân ngây ngẩn cả người, tay anh ăn cơm hơi cứng ngắc: "Chuyện khi nào? Tại sao anh không biết?”
Anh đã cứu Bạch Cẩm Sương? Tại sao anh không có ấn tượng gì?
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân: “Sáu năm trước, đại học Trà Giang, bên hồ bơi!”
Mặc Tu Nhân kinh ngạc nhìn Bạch Cầm Sương, không biết nghĩ tới cái gì, đồng tử hơi co rút lại: “Vậy... Người đó là em sao?”
Không trách Mặc Tu Nhân lại khiếp sợ như vậy, lúc ấy Mặc Tu Nhân căn bản không chú ý rốt cuộc người anh cứu có bộ dạng gì, lúc ấy anh đến Đại học Trà Giang tìm Tân Vô Đoan có việc, sau khi cứu người lên bờ, thấy người không có việc gì thì vội vàng rời di.
Đánh chết Mặc Tu Nhân cũng không nghĩ tới, lúc trước người anh cứu là Bạch Cẩm Sương.
Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Mặc Tu Nhân, Bạch Cầm Sương không nhịn được cười khẽ: “Có phải hối hận rồi không, lúc trước không ở lại để làm quen với em!”
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, thành thật mà nói: “Hối hận rồi!”
Vừa rồi khi biết người mình cứu là Bạch Cẩm Sương, trong lòng anh hiện lên vô số ý nghĩ, thật sự cực kỳ phức tạp!
Nếu lúc ấy quen biết Bạch Cầm Sương, có phải anh sẽ xua tan ý nghĩ không muốn yêu đương ngày xưa hay không, cũng sẽ không vì bồi thường cho Tổng Chí Nam mà ở bên cạnh cô ta!
Nếu lúc ấy quen biết Bạch Cẩm Sương, có phải anh sẽ ở bên cô luôn hay không, sẽ không để lãng phí sáu năm! Càng không bỏ lỡ mấy năm nay cơ hội chăm sóc cô!
Mặc Tu Nhân thật sự hối hận!
Bạch Cẩm Sương không nghĩ tới cô chỉ đang đùa giỡn với Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân thể mà lại nghiêm túc như vậy.
Cô ấy có chút ngượng ngùng: “Anh đừng nhìn em như vậy, em chỉ trêu chọc anh thôi mà, hơn nữa, chuyện này cũng là do hôm nay em mới nghe được một vị đàn anh lớn tuổi nghe nói từ đầu đó, em chỉ cảm thán chúng ta đã quen biết từ lâu như vậy, mà anh còn có ơn cứu mạng em, em nhất thời cảm thấy duyên phận của chúng ta thật sự là thần kỳ không nói nên lời!”.
Ánh mắt Mặc Tu Nhân âm trầm nhìn Bạch Cầm Sương, giọng nói có chút khàn khàn: “Vậy lúc trước em chưa từng nghĩ tới việc | tìm anh sao?”
Mặc Tu Nhân cũng không phải muốn Bạch Cẩm Sương báo đáp ân cứu mạng của mình, chỉ là nếu lúc trước quen biết Bạch Cẩm Sương, anh và Bạch Cẩm Sương có thể ở bên nhau sớm hơn rồi!
Sức hấp dẫn của Bạch Cẩm Sương đối với anh, không ai rõ ràng hơn chính anh cả!
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, không nhịn được thở dài: “Lúc trước em cho rằng Trịnh Hoài Thanh là người đã cứu em!”
Mặc Tu Nhân ngây ngẩn cả người, không biết anh nghĩ tới điều gì mà vẻ mặt có chút cứng ngắc: “Cho nên, em vì báo đáp ân cứu mạng mới ở cùng anh ta?”
Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân có phản ứng lớn như vậy thì có chút không được tự nhiên: “Cũng không hẳn chỉ vì chuyện này! Còn có những lý do khác nữa!”
Mặc Tu Nhân mím chặt môi, cô ấy nói vẫn có một phần nguyên nhân là bởi vì ân cứu mạng này!
Mặc Tu Nhân giờ phút này vừa ảo não vừa hối hận, lúc trước vì sao anh lại sốt ruột muốn đi như vậy, vậy mà lại lướt qua cuộc đời của Bạch Cẩm Sương!
Chỉ cần nghĩ đến sự phản bội sau này của Trịnh Hoài Thanh đối với Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân lại tức giận đến nỗi muốn giết người!
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân cả người đầy sát khí, không nhịn được đưa tay ra túm lấy tay áo Mặc Tu Nhân, nhẹ nhàng lac lu:
“Mặc Tu Nhân... Anh đừng tức giận nha, những chuyện đó đều đã qua rồi, hôm nay em nói cho anh biết những chuyện này chủ yếu là vì cảm ơn ân cứu mạng của anh, còn có. Chỉ muốn cho anh biết giữa chúng ta có duyên phận từ trước nha, anh xem, ban đầu mặc dù bỏ lỡ, cuối cùng chẳng phải chúng ta vẫn ở bên nhau hay sao?”
Bạch Cẩm Sương nói xong, khuôn mặt hơi ửng hồng, có chút ngượng ngùng.
Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm Sương, khẽ thở dài, đưa tay nắm tay Bạch Cẩm Sương, nghiêm túc nhìn cô: “Bảo bối, về sau... Anh sẽ càng đối xử với em tốt hơn!”
Bạch Cẩm Sương cười tít mắt, như thể trong mắt ẩn chứa các ngôi sao: “Ừm, em tin anh mà!” Bạch Cẩm Sương nghỉ ngơi hai ngày, ngày hôm sau bắt đầu đi làm. Kết quả là ngay sau khi cô đến công ty, cô nghe thấy mọi người bàn luận. “Nhà vô địch của cuộc thi trang sức Thế Kỷ lần này vừa được công bố đó!” "Ai vậy?”
“Không biết, một nhà thiết kế không biết đến từ đầu, được gọi là Black, người đó thiết kế một chiếc trâm cài, nghe nói vô cùng đẹp!”
“Bạch Cẩm Sương không tham gia cuộc thi trang sức Thế Kỷ lần này sao?” “Không nghe nói, nhưng Cuộc thi trang sức Thế Kỷ chính thức mời cô ấy!”
“Cô ấy sẽ không phải là sợ không lấy được giải thưởng nên không dám tham gia đấy chứ!”
“Ồ, ai mà biết được!”.
Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, đôi mắt sáng rực, cô trực tiếp đi vào bộ phận thiết kế, đám người vừa rồi còn bàn tán xôn xao trong nháy mắt đã im lặng hết.
Bạch Cẩm Sương cũng không thèm để ý, cô đi thẳng đến vị trí của mình bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế.
Một lúc sau, Vân Yến tiến lại gần: “Cẩm Sương, tại sao cậu không tham gia vào cuộc thi lần này, thật đáng tiếc mà!”
Cô ấy và những người phụ nữ kia có suy nghĩ không giống nhau, cô ấy cảm thấy Bạch Cẩm Sương thật sự rất lợi hại, nếu tham gia cuộc thi lần này thì chắc chắn có thể giành được chức vô địch rồi.
Bạch Cẩm Sương khẽ cười: "Không sao, sau này còn có nhiều cơ hội mà!” Vân Yến vẫn mang vẻ mặt tiếc nuối, chẳng qua cô vẫn an ủi Bạch Cẩm Sương:
“Cậu đừng nghe những người đó buôn chuyện, bọn họ chính là điển hình của việc ăn không được nho nên chê nho chua!”
Bạch Cẩm Sương không nhịn được nhếch môi, trêu chọc cô ấy một câu:
“Lần này tớ cũng là người không ăn nho, cho nên nho có chua hay không, kỳ thật tớ cũng không biết!”
Vân Yến: "..”
Cẩm Sương, cô còn có tâm trạng để đùa giỡn như vậy nữa
Sau khi Vân Yến đi rồi, đôi mắt của Bạch Cẩm Sương lóe lên, lúc này mới mở trang web ra xem xét kết quả của cuộc thi trang sức Thế Kỷ lần này.
Mặc dù cô dùng tên giả là Black để đi thi nhưng cô cũng không muốn mọi người biết.
Cũng không biết làm sao, mỗi lần cô chỉ cần tham gia cuộc thi nào thì cho dù đã sắp xếp ổn thoả rồi thì cuối cùng vẫn sẽ xảy ra vấn đề, cảm giác nếu có lăn lộn trong giới giải trí sẽ suốt ngày bị người ta bôi đen mất thôi.
Lưu Chí Kiên vừa đến bệnh viện vào buổi sáng thì đã bị gọi đến văn phòng của viện trưởng.
Nghĩ đến hôm qua hai lần đụng phải Vân Thành Nam và thái độ yên lặng của Vân Thành Nam, lại nghĩ đến việc Tề Bạch Mai từ chối mình, trong lòng Lưu Chí Kiên lại cảm thấy chua xót.
Biểu hiện của Lưu Chí Kiên càng khó coi hơn:
“Viện trưởng, nếu tôi làm bác sĩ thì trong lòng tôi nhất định có tấm lòng muốn cứu giúp người của bác sĩ, nhưng... Anh không thể buộc tôi phải đi đến vùng nông thôn để giúp đỡ khi tôi không muốn được!”
Vẻ mặt của Vân Thành Nam không thay đổi:
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý ép buộc cậu, nhưng lần này là một cơ hội tốt, bệnh viện đang xem xét cậu, hãy xem lại thái độ của cậu đi!”