*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Hạo Đông có chút ngốc nghếch, trong cặp mắt đào hoa tràn ngập ý cười dịu dàng, làm sao còn có dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường nữa!

Anh ta nghiêm túc nhìn Lâm Kim Thư: “Kim Thư, anh thật sự rất vui vẻ nhưng mấy ngày nay lại cảm thấy rất thấp thỏm, không dám chủ động tìm em, sợ em sẽ không đáp lại anh, anh sợ anh lại không tìm em thì sau này em cũng sẽ không để ý đến anh!”

Lâm Kim Thư nhìn anh ta một cái: “Anh chưa từng thử qua, thì làm sao biết tôi sẽ không để ý đến anh cơ chứ!”

Lâm Kim Thư mím môi chậm rãi mở miệng: “Tôi đã nói với anh từ trước đó rồi, Lâm Thanh Tuấn đã cứu tôi một mạng, tôi sẽ báo ân cho anh ta nhưng mà không phải lấy tình cảm của tôi đi báo ân, bây giờ nếu tôi không thích mà cứ miễn cưỡng ở bên anh ta thì chỉ làm anh ta thêm tổn thương mà thôi!”.

Cảnh Hạo Đông ngơ ngác nhìn Lâm Kim Thư bằng ánh mắt vừa kích động vừa vui vẻ, không biết thể hiện tâm tình của mình thể nào mới tốt. Trước kia anh ta chưa bao giờ có khoảng thời gian thực sự nghiêm túc thích một người, chưa bao giờ biết loại tình cảm này sẽ làm cho người ta lo được lo mất đến như vậy, nhưng lại có sức mê hoặc không thôi.

Lâm Kim Thư bị Cảnh Hạo Đông nhìn có chút ngượng ngùng: "Anh đừng nhìn tôi như vậy, lời tôi nói đều là sự thật, hơn nữa, dựa theo tính cách của mẹ Lâm, tôi coi như là đã trả được hết món nợ trước kia, thực hiện được nguyện vọng của mình, cứ ở cùng Lâm Thanh Tuấn thì tình cảm sợ cũng sẽ bị cạn kiệt!”.

Nghe được lời này của Lâm Kim Thư, Cảnh Hạo Đông liền biết, mấy lần mẹ của Lâm Thanh Tuấn dây dưa đã gây một ảnh hưởng không nhỏ đối với Lâm Kim Thư.

Anh ta vội vàng mở miệng: “Mẹ anh rất tốt, bà ấy tuyệt đối không phải là người thích đi quấy rầy, nếu em... Nếu em không tin điều đó, anh sẽ đưa em đi gặp mẹ anh ngay chiều nay!”

Lâm Kim Thư dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Cảnh Hạo Đông: "..."

Cảnh Hạo Đông cũng cảm thấy lời nói của mình có chút không ổn, anh ta mím môi: “Chờ đến khi em muốn gặp vậy, anh chỉ muốn biểu đạt với em rằng mẹ anh thật ra là một người rất dễ chung sống, cho nên em hoàn toàn không cần phải lo lắng!”

Lâm Kim Thư: “Được rồi, tôi biết rồi!”

Cô ấy tức giận nhìn Cảnh Hạo Đông lắc đầu, tên ngốc này chẳng lẽ không biết mình nếu thật sự ở cùng một chỗ với anh ta, đồng ý cùng đi gặp mẹ của anh ta thì chẳng khác nào gặp bố mẹ chồng sao! Nếu đó là một cuộc gặp với trưởng bối bên kia thì cô ấy có thể qua loa đại khái hay sao?

Trong lòng Cảnh Hạo Đông vẫn có chút kích động, SỢ Lâm Kim Thư đối với mình có hiểu lầm gì đó, anh ta nói: “Kim Thư, nếu có điểm nào của anh làm không đủ tốt, em cứ việc nói ra... Anh chắc chắn sẽ sửa chữa nó, được chứ? Sau này em đừng đột ngột bỏ anh đi nữa... Anh cảm thấy rất đau lòng!”

Lâm Kim Thư tâm tình phức tạp nhìn anh ta, cuối cùng gật đầu: “Ừm, sau này nếu tôi không vui thì toio sẽ nói ra, còn có... Tính cách của tôi vốn tương đối lạnh lùng, có thể trong lúc yêu đương tôi sẽ không quá chủ động, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không cải thiện được, cho nên anh cũng phải bao dung cho tôi nhiều hơn!”

Đôi mắt của Cảnh Hạo Đông lập tức sáng lên: “Vậy là em đã bằng lòng sẽ cùng anh khám phá hai chữ “tình yêu” rồi phải không?”

Lâm Kim Thư: "... Tôi... Tôi không biết. Ý tôi là giả sử thôi, ban nãy không phải anh đã nói là anh muốn theo đuổi tôi hay sao?” Cảnh Hạo Đông vội vàng gật đầu: “Được rồi, bây giờ anh sẽ bắt đầu theo đuổi em!”.

Anh ta đã mơ hồ hiểu rõ thái độ của Lâm Kim Thư, chỉ cần anh ta không làm sai chuyện gì nữa. Lần này, Lâm Kim Thư thật sự sẽ ở bên anh ta! Nói cho cùng, trong lòng Lâm Kim Thư vẫn còn có anh ta, bằng không, không có khả năng một lần rồi lại một lần tha thứ cho lỗi lầm của anh ta như vậy. Cảnh Hạo Đông càng nghĩ càng vui vẻ, anh ta cười như một kẻ ngốc! Anh ta cũng muốn yêu đương, sau này khi Mặc Tu Nhân dám khoe khoang thể hiện tình cảm trước mặt anh ta, anh ta nhất định sẽ tung ra một nắm thức ăn cho chó rồi nói sau!

Lâm Kim Thư nhìn Cảnh Hạo Đông mà tâm tình có chút phức tạp, Cảnh Hạo Đông của lần đầu gặp mặt, thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Cô ấy mím môi, đột nhiên nói: “Sau này... anh đừng dây dưa với người yêu cũ của anh nữa, tôi không những chuyện tương tự xảy ra trong tương lai đâu!”

Nghe được lời này, nụ cười trên mặt Cảnh Hạo Đông đột nhiên cứng ngắc vài phần.

Chỉ có điều anh ta vẫn gật đầu, thành khẩn cam kết: "Kim Thư, em cứ yên tâm, sau này anh sẽ không bao giờ để đám người đó đó xuất hiện trước mặt em nữa, nếu thật sự xuất hiện, anh chắc chắn sẽ xử lý bọn họ sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ làm ảnh hưởng đến tâm tình của em!”.

Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của Cảnh Hạo Đông, Lâm Kim Thư gật đầu: “Ừm, ăn cơm trước đi!”

Bữa cơm này, đối với Cảnh Hạo Đông có thể nói là bữa ăn vui vẻ nhất trong khoảng thời gian gần đây.

Ăn cơm xong, Lâm Kim Thư cùng Cảnh Hạo Đông xuống tầng.

Bọn họ đi thang máy, vừa mới đến đại sảnh nhà hàng Đình Qua ở tầng một, đột nhiên nhìn thấy mọi người trong đại sảnh đều ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cửa đại sảnh tầng một đã bị khóa từ bên trong. Còn có người cầm vũ khí đứng ở đại sảnh khống chế mấy người.

Cảnh Hạo Đông theo bản năng che chở cho Lâm Kim Thư ở phía sau, anh ta vừa định để Lâm Kim Thư lui về phía sau, kết quả là bên kia một người cầm dao đi tới, dùng lưng vỗ cánh tay Cảnh Hạo Đông: “Hai người sang bên kia ngồi xổm xuống đi!”

Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư không phản bác, Cảnh Hạo Đông che chở Lâm Kim Thư, nắm tay cô đi về phía đám người ngồi xổm xuống.

Hai người bọn họ vừa ngồi xổm xuống, người cầm dao đã nói: “Lấy điện thoại ra!” Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư đưa điện thoại cho đối phương.

Chờ người đó đi rồi, Cảnh Hạo Đông mới thấp giọng nói: “Đám người này hẳn là muốn lấy cắp đồ cổ ở tầng một! Chờ một lát rồi chúng ta cứ đi theo đoàn người, nghe lời anh không được di chuyển, em có biết không?”

Lâm Kim Thư gật đầu, cô ấy len lén ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám côn đồ. Kết quả, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy mẹ Lâm đang ngồi run rẩy. Mẹ Lâm bị một người đàn ông cơ bắp cầm dao rựa không thể, tuổi tác bà đã cao, nước mắt cùng nước mũi tèm lem, chắc chắn là rất sợ hãi!

Thân thể Lâm Kim Thư trong nháy mắt cứng đờ, cô nắm chặt cánh tay Cảnh Hạo Đông: “Cảnh Hạo Đông!”

Cảnh Hạo Đông vẫn lén nhìn xung quanh, nghe được lời này nhìn cô một cái: “Em sao vậy?”.

Lâm Kim Thư cắn răng, mím môi nói: “Nếu hôm nay tôi có thể sống sót, tôi nhất định sẽ ở bên anh!”



Cảnh Hạo Đông muốn kéo Lầm Kim Thư trở về, thế nhưng Lâm Kim Thư đã đi tới trước mặt người kia, anh ta không dám làm loạn, sợ như vậy sẽ chỉ làm cho bọn xã hội đen điên cuồng cầm dao chém người lung tung mà thôi!

Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Lâm Kim Thư, nếu sống sót thì sẽ ở bên anh ta, Cảnh Hạo Đông chỉ cảm thấy trái tim mình đau dữ dội! Tại sao cô ấy lại làm thế với anh ta? Anh ta chưa bao giờ được vui vẻ như hôm nay, nhưng Lâm Kim Thư lại cho anh ta một phát trí mạng, chẳng lẽ đây chính là vui quá hóa buồn sao? Cảnh Hạo Đông nhìn chằm chằm Lâm Kim Thư.

Tên côn đồ cầm dao kia thấy Lâm Kim Thư đột nhiên đứng lên, thần sắc lập tức âm trầm xuống: "Tôi đã bảo các người ngồi xổm xuống rồi, dám không nghe à, ai bảo cô đứng lên!”

Lâm Kim Thư bình tĩnh nhìn người đàn ông cầm dao: “Anh cứ khống chế một người lớn tuổi như vậy nhỡ gặp phải chuyện gì thì chạy cũng không nhanh, còn không bằng bắt một thanh niên như tôi đây?”

Người đàn ông cảnh giác nhìn Lâm Kim Thư, ánh mắt híp lại: “Cô là cảnh sát à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play