Mặc Tu Nhân thấp giọng nói với Bạch Cẩm Sương: “Cầm Sương, bên ngoài quá nguy hiểm rồi, anh muốn đưa em về nhà sớm”

Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương sáng lên, mím môi: "Ăn hết cơm rồi tính sau”

Mặc Tu Nhân thở phào nhẹ nhõm, anh biết ý của những lời này của Bạch Cẩm Sương là nếu ăn cơm xong còn sớm, thì đến nhà Lâm Kim Thư lấy đồ, liền có thể về nhà sớm.

Tuy rằng gặp phải chuyện như vậy, tâm trạng của mọi người đều không tốt.

Nhưng mà, Mặc Tu Nhân nghĩ đến có thể về nhà cùng Bạch Cẩm Sương, không nhịn được vui vẻ mà nhướng mày.

Mọi người tiến vào trong sảnh lớn, quả nhiên có người cầm thiết bị an toàn kiểm tra, bốn người Mặc Tu Nhân cũng rất phối hợp.

Cảnh Hạo Đông rất nhanh thì kiểm tra xong rồi, tiếp theo là Lâm Kim Thư, Bạch Cẩm Sương.

Đến lúc Mặc Tu Nhân kiểm tra, thiết bị kiểm tra đang đặt trên cổ tay của Mặc Tu Nhân, đột nhiên phát ra tiếng kêu tít tít tít. Sắc mặt mấy người Cảnh Hạo Đông thay đổi.

Mặc Tu Nhân trầm giọng hỏi anh kiểm tra: “Đồng hồ của tôi tại sao lại kêu? Đây không phải hung khí mà”

Người kiểm tra lịch sự trả lời: “Chúng tôi còn có kiểm tra chống camera giám sát, nếu như đây là đồng hồ, tôi nghi ngờ bên trong có.”

Người kiểm tra chưa nói hết những lời còn lại, Mặc Tu Nhân đã hiểu hoàn toàn.

Bạch Cẩm Sương cũng thay đổi: “Trong đồng hồ của anh làm sao lại có.” Mặc Tu Nhân tháo đồng hồ xuống, trầm giọng nói: "Đi thôi, về phòng riêng rồi nói”

Đến phòng riêng, bốn người không ai nói chuyện, Mặc Tu Nhân không cảm xúc lấy chìa khóa ra, nhanh chóng mở nắp đồng hồ ra.

Sau đó nhìn thấy một thứ sáng lấp lánh nhấp nháy trong một số của mình.

Sắc mặt của Mặc Tu Nhân sâu thẳm, anh ném đồng hồ lên bàn, trực tiếp ném máy nghe lén xuống đất, một chân dẫm nát.

Sắc mặt Bạch Cẩm Sương trắng bệnh, cô chỉ cảm thấy phía sau lưng có một luồng khí lạnh phải lên trong lòng rợn tóc gáy.

Máy nghe lén này, không biết cài từ lúc nào, do ai làm, mọi thứ đều vô cùng đáng sợ, giống như cuộc sống của cô và Mặc Tu Nhân đều bị người khác nghe được.

Khuôn mặt Cảnh Hạo Đông có chút phức tạp: “Tôi vốn dĩ cho rằng, anh chàng đó là nói đùa chứ”.

Mặc Tu Nhân nhìn anh ta một cái: “Anh ta có thể đùa, nhưng máy kiểm tra không thể nào đùa! Hơn nữa, tôi biết là ai làm rồi.”

Lúc này, ba người cũng kinh ngạc nhìn Mặc Tu Nhân. Cảnh Hạo Đông nhướng mày, đáy mắt xoẹt qua một tia âm u: “Ai làm?”

Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm đồng hồ trên bàn: “Nếu như tôi không đoán sai, là Tổng Chí Nam, nếu không bọn họ cũng sẽ không biết rõ Cẩm Sương lúc nào nộp bản thiết kế của cuộc thi tuyển chọn hàng đầu thế giới, hơn nữa còn sao chép Cẩm Sương, còn có...”

Mặc Tu Nhân dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Còn có, thứ đồ trong đồng hồ của tôi, rất có khả năng là được lắp đặt ở buổi tiệc tối nhà họ Tống, tối hôm đó, đồng hồ và quần áo của tôi đều bị cất đi, đợi tôi nhớ ra, đi tìm đồng hồ, đối phương vội vàng đưa lại, tôi đoán chính là lúc này bị giở trò! Hơn nữa, tôi có thể xác định, người lúc đó hất rượu lên người tôi, e là có mục đích khác.”

Sắc mặt của Cảnh Hạo Đông vô cùng u ám: “Cái cô Tống Chỉ Nam này, rốt cuộc muốn làm gì?”.

Sắc mặt của Mặc Tu Nhân ảm đạm: "Tôi đã nhờ Triệu Văn Vương phải người ra nước ngoài tìm Tổng Chỉ Nam, nhưng cô ta quá thông minh, cô ta cũng trốn đi, ở nước ngoài người của tôi cũng không dễ tìm được”.

Cảnh Hạo Đông không nhịn được mắng một câu: “Mẹ nó, đầu óc người phụ nữ này chắc chắn có vấn đề.”

Bạch Cầm Sương cúi đầu, cô không ngờ bài viết trên mạng của Tổng Chí Nam lại có nguyên nhân cả, nếu như tình hình bình thường, Tổng Chí Nam sẽ không đăng một cách kì lạ như vậy, trừ khi...cô ta nghe được máy theo dõi, nghe được Mặc Tu Nhân ở trên giường gọi cô là Sương nhi!

Chuyện càng nghĩ càng thấy ghê tởm!

Mặc Tu Nhân muốn đón Bạch Cẩm Sương về nhà, nhưng mà hôm nay đột nhiên xuất hiện chuyện này, anh cũng không biết trong nhà có sạch sẽ hay không, ai biết được kẻ điên Tống Chỉ Nam này rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì, anh không muốn để Bạch Cầm Sương ở nơi như vậy.

Mặc Tu Nhân nghĩ rồi nghĩ, muốn nói với Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương, không biết trong nhà có gắn máy nghe lén không, thậm chí còn có camera giấu kín, tối anh quay về tìm người kiểm tra chi tiết, kiểm tra xong ngày mai đón em về nhà, được không? Em ở một mình bên ngoài anh không yên tâm”.

Bạch Cẩm Sương nhìn anh: “Ngày mai em muốn đi làm.”

Mặc Tu Nhân trầm xuống: “Vậy chiều mai tan làm, anh đi đến nhà Lâm Kim Thư giúp em dọn đồ đạc”

Bạch Cẩm Sương mím môi, gật đầu, hiếm khi không có phản bác lại Mặc Tu Nhân.

Vốn dĩ muốn ăn một bữa cơm ngon, lại vì chuyện phiền phức này khiến tâm trạng mọi người không được thoải mái.

Ăn cơm xong, Lâm Kim Thư nhấc người đi nhà vệ sinh.

Bạch Cẩm Sương không đi cùng, kết quả chân trước của Lâm Kim Thư vừa bước ra khỏi phòng, Cảnh Hạo Đông liền đi theo sau.

Mặc Tu Nhân kéo tay của Bạch Cẩm Sương: “Cục cưng.” Bạch Cẩm Sương cúi đầu không lên tiếng.

Âm thanh của Mặc Tu Nhân dịu dàng hơn lúc nãy: “Cục cưng, xin lỗi!”

Bạch Cầm Sương nghi hoặc hỏi: “Anh xin lỗi cái gì? Anh không làm sai gì cả”

Mặc Tu Nhân lắc đầu: “Không, anh sai rồi, anh để em ở nhà, lại để người nhà đi làm phiền em, mẹ anh đi tìm em, anh đã biết rồi, bà ấy có nói gì thì em cũng đừng tin, cũng không cần để ý anh vĩnh viễn sẽ không vì bất cứ lý do gì mà bỏ rơi em”

Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tu Nhân, khóe mắt ửng đỏ: “Anh nói thật không?”

Mặc Tu Nhân trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, anh sẽ không lừa em đâu.”

Bạch Cẩm Sương vốn dĩ không ấm ức, nhưng mà nghe Mặc Tu Nhân vừa dỗ dành xin lỗi cô, trong lòng lại sinh ra một chút ẩm ức.

Cô đỏ mắt nhìn Mặc Tu Nhân, âm thanh dịu dàng: “Thật ra... em cũng không phải vì lời của mẹ anh mà rời khỏi Bắc Uyển số một”

Mặc Tu Nhân dịu dàng nhìn cô, ánh mắt vô cùng bao dung: “Vậy thì lý do gì, em có thể nói với anh không?” Bạch Cẩm Sương hít hít mũi: “Thì... thì cảm giác bản thân rất vô lí, tâm trạng không tốt.”

“Vậy tâm trạng không tốt, chắc cũng có một nguyên do chứ, em nói ra chỗ nào không tốt, sau này anh sẽ sửa” Thái độ của Mặc Tu Nhân vô cùng chân thành.

Bạch Cẩm Sương không nhịn được cười, có chút ngại ngùng cúi đầu nói: “Không phải vấn đề của anh, anh thay đổi cái gì, em nói rồi, vấn đề của em. Chuyện trên mạng lúc trước, tuy rằng không ảnh hưởng lớn đến em, sau đó cũng làm rõ rồi, nhưng nghĩ đến những người không quen biết ấy, dùng những lời độc ác mắng em, trong lòng thật sự khó chịu.”

“Còn có, ngày hôm đó mẹ anh đến tìm em, nói em rời xa anh, thật ra em biết cho dù bà ấy nói gì đều không ảnh hưởng đến quyết định của em, nhưng mà bà ấy nói em ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty, đó là sự thật, lúc đó em cũng không biết làm sao, tâm trạng vô cùng tồi tệ, cộng thêm..”.

Nói đến đây, Bạch Cầm Sương có chút nóng, có chút ngại ngùng.

Mặc Tu Nhân động viên cô, nắm tay cô siết chặt: “Cộng thêm cái gì?”

Bạch Cầm Sương mím môi: “Cộng thêm em nhìn thấy Tống Chỉ Nam đăng lên mạng”.

Sắc mặt của Mặc Tu Nhân thay đổi: “Đăng gì?”

Nói xong, anh nhận thấy ngữ khí của mình không đúng, đổi một cách nói: "Anh không theo dõi cô ta, vì vậy cô ta đăng cái gì anh cũng không biết, nếu như ảnh hưởng đến em, anh sẽ giúp em xả tức”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play