Bạch Cầm Sương trầm mặt xuống, chỉ vào quán cà phê đối diện: “Chúng ta đến quán cà phê kia nói chuyện nhé”

Tôn Vân Phi đắc thắng nhấc giày cao gót, xách túi đi về phía đối diện.

Bạch Cầm Sương cũng đi theo bà ta với sắc mặt vô cùng khó coi.

Tống Chỉ Nam đang ở trên tầng hai của quán cà phê nhìn thấy màn kịch hay này, nụ cười trên khuôn mặt cô ta càng ngày càng sâu hơn.

Đặc biệt là lúc cô ta nhìn thấy Mặc Tổ Nhiên đang ngồi trong xe đã nhìn thấy hết trò hề vừa rồi. Sau khi thấy Bạch Cẩm Sương và Tôn Vân Phi rời đi, bà ấy cũng đeo kính râm lên đi theo bọn họ.

Tổng Chỉ Nam trực tiếp bật cười thành tiếng, không uổng công cô ta đã khổ tâm dàn xếp.

Nếu Tống Ngọc Tiên đã nói Mặc Tổ Nhiên đã biết mối quan hệ dây dưa lằng nhằng giữa ba người Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân và Tần Vô Đoan, vậy thì bây giờ ấn tượng của Mặc Tổ Nhiên đối với Bạch Cẩm Sương chắc chắn đã trở nên tệ hơn rồi.

Nếu đã như vậy, sao cô ta không nhân cơ hội này mà thêm một mồi lửa chứ?

Tốt nhất là khiến cho ngọn lửa này càng lúc càng cháy to hơn để khiến cho Bạch Cầm Sương không thể trở mình được nữa!

Bạch Cẩm Sương đi đến quán cà phê, gọi hai cốc đồ uống rồi cúi đầu gửi một tin nhắn cho người cậu Vu Phương của mình.

Bạch Cẩm Sương: “Cậu, mợ đến Hằng Vinh tìm cháu, bắt cháu phải thăng chức cho anh họ, nếu không, mợ sẽ đến công ty làm loạn. Khó khăn làm cháu mới khiến mợ bình tĩnh lại. Bây giờ cháu đang ở quán cà phê đối diện Hằng Vinh nói chuyện với mợ, cậu có thể đến đưa mợ về không ạ?

Vu Phương: “Người phụ nữ này! Cẩm Sương, cháu đừng tức giận, cậu sẽ đến đưa bà ta về, không gây phiền phức thêm cho cháu nữa, là cậu không tốt!”.

Bạch Cẩm Sương: “Không sao đâu ạ, cậu đến đưa mợ về để bà ấy đừng làm loạn ở công ty cháu là được ạ, gây ảnh hưởng sẽ không tốt!”

Tồn Vân Phi thấy Bạch Cẩm Sương cúi đầu chơi điện thoại liền khó chịu nói: “Không phải cháu muốn nói chuyện với mợ sao? Nói đi chứ!”

Đáy mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, nói: "Mợ, không phải cháu không muốn giúp anh họ, mà là bên trong công ty có quy chế về việc thăng chức, cháu không thể làm bừa được”

Sắc mặt Tôn Vân Phi lập tức thay đổi: “Cháu đang đùa với mợ à, cháu bảo mợ ra quán cà phê nói chuyện hóa ra là lại lừa mới đúng không?

Bạch Cầm Sương hơi đau đầu, đáp: “Cháu nói thật mà, mợ à, mẹ có thể nói lý một chút được không?”

Tôn Vân Phi cười khẩy: “Mợ cứ vô lý đấy thì sao, trên đời này không có người nào biết nói lý hơn mợ đầu. Mợ muốn nhờ cháu gái mình thăng chức cho anh họ của nó mà còn phải cầu xin lạy lục. Nếu là đứa cháu hiểu chuyện của nhà khác thì đừng nói là thăng chức, giàu có lên rồi chắc chắn nó sẽ không quên giúp đỡ anh em họ hàng đầu!”

Mặc Tổ Nhiên mặc một chiếc sườn xám màu lục lam, đeo kính râm, đội mũ và đi giày cao gác, ăn mặc hoàn toàn khác so với lúc ở nhà.

Bà ấy đi ngang qua Bạch Cẩm Sương và và Tôn Vân Phi, Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không nhận ra.

Nhưng Mặc Tổ Nhiên nghe rõ câu giúp đỡ anh em họ hàng của Tôn Vân Phi, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của bà ấy vô cùng lạnh lùng.

Bà ấy là người thông minh, nhìn thoáng qua một cái cũng có thể nhìn ra mục đích của Tôn Vân Phi, bà ấy muốn xem xem Bạch Cẩm Sương sẽ với gì với người phụ nữ kia,

Bạch Cẩm Sương thấy Tôn Vân Phi lúc nào cũng có thể phát điên lên, nhưng cậu của cô vẫn chưa đến, cô vẫn phải giữ bà ta bình tĩnh trước đã.

Bằng không, nếu cứ để cho Tôn Vân Phi đến công ty làm loạn, đến lúc đó mọi người sẽ nghĩ thế nào về Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương không muốn Mặc Tu Nhân mất mặt vì chuyện của cô.

Cô trầm giọng, nói: “Mợ à, không phải cháu không giúp mợ mà là cháu chỉ có thể giúp mợ hết mức có thể trong phạm vi khả năng của mình!”

Tôn Vân Phi cười khẩy: “Trong phạm vi khả năng của mình? Bạch Cẩm Sương, cháu coi mợ là đứa trẻ lên ba dễ lừa như vậy ao? Nếu cháu đã nói đến phạm vi khả năng, vậy lúc đầu mợ bảo cháu đưa giải thưởng thi đấu của cháu cho anh họ để nó khởi nghiệp, cháu có đưa không? Hay cháu cũng không nỡ? Bây giờ mợ chỉ bảo cháu mở lời với chồng cháu thôi mà cháu cũng ra sức khước từ như vậy sao? Cháu đừng ép mợ phải thực sự đến công ty cháu làm loạn lên nhé!”

Sắc mặt Bạch Cẩm Sương trở nên tái nhợt, cô nói: "Thế này đi, ngoài chuyện thăng chức, mợ ra yêu cầu khác đi, cháu sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu.”

Tôn Vân Phi đưa ngón tay chạm vào chiếc cốc, chẳng trách Tống Chí Nam lại nói hôm nay Bạch Cẩm Sương chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, quả thực hôm nay cô dễ nói chuyện hơn bình thường nhiều.

Bà ta cười nói: “Được rồi, nếu cháu đã nói không thể cho anh cháu thăng chức, vậy mợ sẽ đưa ra yêu cầu khác vậy. Nói thật, anh họ cháu ở Hằng Vinh cũng thật sự là uổng phí tài năng của nó. Nó vốn có năng lực xuất chúng hơn người, bây giờ bị ép đi làm một nhân viên quèn, còn không được thăng chức, mẹ không nỡ nhìn anh họ cháu phải chịu ấm ức như vậy. Nếu cháu đã không muốn cho nó thăng chức, vậy thì thế này đi, cháu báo cậu Mặc đưa tiền ra để ủng hộ nó xây dựng sự nghiệp đi!”

Sắc mặt Bạch Cẩm Sương lại thay đổi: “Cháu ủng hộ việc anh họ xây dựng sự nghiệp, nhưng dựa vào đầu mà Mặc Tu Nhân phải ủng hộ anh ấy chứ?”

Tôn Vân Phi lập tức đứng dậy, cầm cốc nước trước mặt tạt thẳng lên người Bạch Cẩm Sương, nói: “Nó giàu có như thế, tại sao không thể ủng hộ anh họ cháu chứ? Cháu đã kết hôn với nó rồi, anh họ cháu cũng là anh họ nó”

Giọng Tôn Vân Phi cao vút lên khiến tất cả khách hàng trong quán cà phê đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.

Sắc mặt Bạch Cẩm Sương vô cùng khó coi, cô đưa ta lên lau mặt: “Mợ, mẹ đừng quá đáng quá!” Thành thật mà nói, nếu không phải vì nể mặt cậu, cô thật sự có thể đánh chết Tôn Vân Phi ở đây rồi.

Tôn Vân Phi ỷ vào việc trang sức Hằng Vinh đang ở phía đối diện, Bạch Cẩm Sương sẽ không dám hành động khinh suất, bà ta ưỡn thẳng lưng, nói: “Sao mẹ lại quá đáng, những gì mợ nói không phải là sự thật sao? Cháu giàu có một cái là không thèm nhận anh em họ hàng nữa, còn không cho người khác nói là sao?”.

Tôn Vân Phi cầm chiếc cốc rỗng trong tay, tỏ ra vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược. Bạch Cẩm Sương tức đến run lên, cô vừa định mở miệng thì đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện.

Nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác thảm hại của Bạch Cẩm Sương, anh ta liền giật chiếc cốc rỗng trong tay Tôn Vân Phi, ném thẳng xuống chân bà ta.

Tôn Vân Phi sợ đến mức lùi về phía sau một bước: “Cậu muốn làm gì?”

Sở Tuấn Thịnh trầm mặt xuống, trong bộ dạng rất tà khí, che chở cho Bạch Cẩm Sương ở sau lưng mình: “Tôi còn muốn hỏi bà ấy, giữa thanh thiên bạch nhật mà bà hắt nước lên người cô ấy, bà muốn làm gì? Hay hôm nay là lễ hội té nước?”

Sở Tuấn Thịnh nói xong cũng không kiêng nể gì mà trực tiếp cầm cốc cà phê trên bàn hắt thẳng lên người Tôn Vân Phi.

Tôn Vân Phi vừa giận vừa sợ, bà ta ngẩn người: “Cậu dám tạt cà phê lên người tôi ư?”

Sở Tuấn Thịnh cười khẩy: “Bà dám tạt nước vào người khác, tại sao tôi lại không dám tạt nước lên người bà chứ?”

Tôn Vân Phi tức giận trừng mắt nhìn Sở Tuấn Thịnh, mắng chửi: “Cậu là cái thá gì, quản lý đầu, tôi muốn khiếu nại, tôi muốn báo cảnh sát! Có kẻ đánh người này!”.

Sở Tuấn Thịnh khoanh hai tay trước ngực, nhìn bà ta như nhìn một tên hề, nói: “Bà báo cảnh sát đi xem ai sợ ai, tôi cũng muốn báo cảnh sát việc bà cố ý hành hung người khác đấy!”

"Tôi hành hung ai?” Tôn Vân Phi hét lên, chỉ hận không thể gọi hết tất cả mọi người tới đây.

Sắc mặt Sở Tuấn Thịnh rất u ám: “Bà đã làm Bạch Cẩm Sương bị thương!” Lúc này Tôn Vân Phi mới hiểu ra, có lẽ hai người này cùng một phe, bà ta vốn tưởng rằng người đàn ông này muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ!

Bà ta lập tức có tự tin: “Bạch Cẩm Sương à Bạch Cẩm Sương, cô đã kết hôn rồi mà còn dây dưa qua lại với loại người này hả? Cô nói cho cậu ta biết tôi là ai đi, cậu ta là cái thá gì mà dám đánh tôi chứ?”

Bạch Cẩm Sương đau đầu xoa xoa lông mày: “Sở Tuấn Thịnh, bà ấy là mợ của tôi!"

Tôn Vân Phi lau vết cà phê trên người, chửi rủa Sở Tuấn Thịnh: “Cậu nghe thấy chưa? Tôi là mợ của nó đấy, nếu tôi tạt nước cho cô ấy, tôi thích thì tôi tạt nước lên người nó, cậu định làm gì tôi nào?”

Tôn Vân Phi nói rồi định cầm cốc cà phê trên bàn lên.

Bà ta không dám tạt nước lên tên ác ma trước mặt này, chẳng lẽ lại không dám tạt lên người Bạch Cẩm Sương ư?

Sở Tuấn Thịnh lập tức nổi đóa, anh ta tóm chặt cánh tay của Tôn Vân Phi.

Tồn Vân Phi đau đến mức phải buông tay ra, cốc cà phế liền rơi thẳng rơi xuống đất.

Sắc mặt Sở Tuấn Thịnh vô cùng âm u: “Bà thử hắt lên người cô ấy một lần nữa xem, bà có tin là tôi sẽ khiến bà không thể bước ra khỏi quán cà phê này không?"

Từ trước đến anh ta luôn là một người quái dị, còn lâu anh ta mới thèm quan tâm bà ta có phải mợ của Bạch Cẩm Sương hay không.

Anh ta không thích nhìn thấy người khác đối xử với Bạch Cẩm Sương như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play