Mẹ Lâm bị vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương hù dọa, bà ta lui về sau hai bước, nhanh chóng hướng về bên ngoài: "Lầm Kim Thư, cái đứa con gái này, bây giờ tôi sẽ đi nói cho con trai tôi biết, cô tìm người bắt nạt tôi!"
Mẹ Lâm nói xong thì vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh đi ra bên ngoài.
Lâm Kim Thư có chút bất đắc dĩ vọt lên rửa sạch nho: "Cảm ơn cậu, Cầm Sương!" Bạch Cầm Sương nhìn cô ấy một cái: "Cậu không trách tớ hung hăng với bà ta sao?"
Lâm Kim Thự soi gương, có chút tự giễu cười cười: "Tớ trách cậu làm gì? Cậu là vì tớ nên mới làm như vậy!"
Bạch Cẩm Sương khẽ thở dài một cái: "Tớ không nghĩ tới, mẹ của Lâm Thanh Tuấn lại là người như vậy!"
Lâm Kim Thư mím môi: "Hẳn là sau khi nhà họ Vân xảy ra chuyện mới dần dần biến thành như vậy!"
Đôi mắt của Bạch Cẩm Sương lấp lóe, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lâm Kim Thư, vốn dĩ Lâm Thanh Tuấn tên là Vân Thanh Tuấn, sau khi gia đình gặp biến cố lớn mới đổi theo họ của mẹ mình là Lâm Thanh Tuấn.
Chắc hẳn lúc đó mẹ Lâm cũng chịu kích thích không nhỏ!
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ lắc đầu: "Cũng là người đáng thương, chỉ có điều, tớ không thể để bà ta đối xử với cậu như vậy, quả nhiên, người đáng thương tật có chỗ đáng hận!"
Cho dù mấy năm nay mẹ Lâm chịu nhiều oán hận, nhưng cũng không nên phát tiết trên người Lâm Kim Thư.
Lâm Kim Thư nhìn cô một cái, vẻ mặt hòa hoãn mấy phần.
Bạch Cẩm Sương nói: "Mau đi tắm rồi còn trở lại phòng bệnh, còn phải chiến đấu tiếp nữa đấy!"
Nghe thấy lời này của Bạch Cẩm Sương, nụ cười trên mặt của Lâm Kim Thọ hiểm khi lộ ra hai phần yếu ớt.
Quả nhiên, thời điểm Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư trở lại phòng bệnh, mẹ Lâm đang khóc lóc kể lể với Lâm Thanh Tuấn: "Con không biết đâu, không biết Lâm Kim Thư kia tìm được cứu binh ở đầu ra, chặn mẹ ở trong nhà vệ sinh, suýt nữa thì còn ra tay đánh mẹ, con nói xem, con cứu mạng người ta, người ta lại đối xử với mẹ ruột của con như thế, ôi, Lâm Thanh Tuấn, vì sao con phải vì một người phụ nữ mà giày vò mình thành dạng này!"
Mặc Tu Nhân mặt không đổi sắc ngồi ở một bên, trực tiếp coi mẹ Lâm thành không khí.
Bạch Cầm Sương đẩy cửa tiến vào: "Dì Lâm nói nghiêm trọng quá nha, ngược lại dì nói xem, cháu đã làm gì dì, có cần tìm bác sĩ tới kiểm tra cho dì một chút hay không!"
Lâm Thanh Tuấn nằm trên giường bệnh, có chút giật mình: "Cứu binh mà mẹ anh nói là em?"
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Lâm Thanh Tuấn: "Đúng vậy đó đàn anh, cứu binh mà dì nói đúng là em, chỉ có điều, em đâu dám ra tay với dì chứ!"
Đương nhiên là Lâm Thanh Tuấn hiểu rõ tính tình của mẹ mình, anh ta cười khổ một tiếng: "Thật xin lỗi, tính tình của mẹ anh chính là như vậy, anh biết em và Lâm Kim Thư là ai mà!"
Kết quả, Lâm Thanh Tuấn vừa nói xong, mẹ Lâm đã lập tức trừng mắt nhìn Lâm Thanh Tuấn: "Con trai, tại sao con có thể nói giúp hai đứa con gái này chứ? Hai đứa nó bắt nạt mẹ như thế nào, con có biết không?"
Giọng điệu của mẹ Lâm cứng rắn, không đợi con trai nhà mình mở miệng đã cảm thấy sau lưng mình truyền đến một ánh mắt lạnh như băng.
Bỗng nhiên bà ta quay người, nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, mặt lạnh đứng lên: "Bà nói ai?"
Quả thực Bạch Cẩm Sương muốn say!
Cô chưa từng thấy mẹ Lâm không nói lý như vậy, ỷ vào con trai mình cứu được Lâm Kim Thư, quả thực không để những người như bọn họ vào mắt.
Chỉ có điều, người này làm gì, cũng không nên lung tung mở miệng nói chuyện, trêu chọc đến Mặc Tu Nhân, anh sẽ không cho bất kỳ kẻ nào mặt mũi.
Bạch Cẩm Sương biết Mặc Tu Nhân tức giận, vội vàng giữ chặt lấy cánh tay của Mặc Tu Nhân: "Mặc Tu Nhân, đừng nóng giận, bà ta là bề trên, anh chớ để trong lòng!"
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn thoáng qua mẹ Lâm, thu hồi ánh mắt: "Bất kể là ai cũng không có tư cách nói em như vậy!"
Mẹ Lâm đối với Mặc Tu Nhân rất bỡ ngỡ, cho dù có con trai mình ở đây, bà ta cũng không dám nói lung tung.
Bà ta thấp giọng nói: "Tôi cũng đâu có nói cậu!" Trên người Lâm Thanh Tuấn khó chịu, nhưng đầu càng đau hơn.
Anh ta bất đắc dĩ mở miệng: "Mẹ, mẹ đừng nói lung tung nữa, Cẩm Sương là vợ của tổng giám đốc Mặc, hai vợ chồng người ta là đến thăm con, mẹ đừng có chỉ trích người khác lung tung nữa, còn có, Lâm Kim Thư là ai, trong lòng con rõ ràng, mẹ đừng khiến cô ấy khó xử, nếu như mẹ cảm thấy ở trong bệnh viện không thoải mái thì về nhà đi, con không cần mẹ chăm sóc!"
Mẹ Lâm lập tức cất cao giọng: “Mẹ không chăm sóc con thì ai chăm sóc con?".
Bạch Cẩm Sương không nhịn được trợn trắng mắt, Lâm Thanh Tuấn bị thương nhiều ngày như vậy mà bây giờ mẹ Lâm mới đến, còn vênh váo tự đắc chỉ trích người khác.
Thật không biết lấy mặt mũi ở đâu!
Lâm Thanh Tuấn mím môi: "Có y tá và Lâm Kim Thư rồi, Lâm Kim Thư rất cẩn thận, mẹ không cần lo lắng đâu!"
Mẹ Lâm hừ lạnh: "Vậy thì không được, mẹ nhất định phải nhìn xem bọn họ có chăm sóc con thật tốt hay không, một khi để lại di chứng thì phải làm sao bây giờ?"
Lâm Thanh Tuấn bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương, khoảng thời gian này Lâm Kim Thư chăm sóc anh mệt mỏi quá rồi, không được ăn cơm nó, như vậy đi, em và tổng giám đốc Mặc đưa cô ấy ra ngoài ăn chút gì đó, trong phòng bệnh có mẹ anh và y tá rồi!”
Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu: "Vậy khi nào em có thời gian thì lại đến thăm anh!"
Nói xong, cô liền kéo kéo Lâm Kim Thư rời đi.
Nói thật, hạng người như mẹ Lâm, cô thật sự không thể bỏ Lâm Kim Thư ở lại nơi này chịu oan ức.
Chỉ có điều, từ khu nội trú đi xuống, Lâm Kim Thư dừng lại không đi nữa.
Bạch Cẩm Sương quay người nhìn cô ấy: "Sao vậy?"
Lâm Kim Thư thấp giọng nói: "Cẩm Sương, tớ không muốn ăn cơm, hai người cứ đi đi!"
"Cậu không muốn ăn cơm cùng tớ sao?" Thật ra trong lòng Bạch Cẩm Sương hiểu rõ suy nghĩ của Lâm Kim Thư, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ gầy gò vì mấy ngày nay của âm Kim Thư, cô không tránh khỏi tức giận.
Lâm Kim Thư mím môi: "Chỉ là tớ không muốn đợi ở phòng bệnh, mượn cớ để ra ngoài hít thở không khí mà thôi!"
Bạch Cẩm Sương biết, trong lòng Lâm Kim Thư áy náy, cho mình áp lực quá lớn.
Cô vỗ vỗ bả vai của Lâm Kim Thư: "Cậu không nên quá khắc nghiệt với bản thân, Lâm Thanh Tuấn chủ động cứu cậu, cậu cũng đầu có ép anh ấy, anh ấy cứu mạng cậu, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì cũng không nên có những suy nghĩ bức ép cậu, về phần ơn cứu mạng của anh ấy, tớ hiểu rõ, dựa theo tính tình của cậu, không thể nào có chuyện không báo đáp được, cho nên đừng tạo áp lực cho mình nữa có được không?"
Lâm Kim Thư nghe Bạch Cẩm Sương nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.
Bạch Cẩm Sương lập tức đau lòng không thôi, cô đưa tay ôm lấy Lâm Kim Thư, cho Mặc Tụ Nhân một ánh mắt, ra hiệu anh cách xa một chút.
Mặc Tu Nhân có chút không vui, khuôn mặt đẹp trai đen lại, nhưng vẫn chủ động rời đi.
Bạch Cẩm Sương nhớ đến chuyện anh ở trong phòng bệnh suýt nữa thì nổi bão, dọa cho mẹ Lâm lập tức trở nên sợ hãi, có chút buồn cười.
Cô vỗ vỗ bả vai của Lâm Kim Thư: "Đừng khó chịu, Lâm Thanh Tuấn sẽ tốt hơn thôi, cậu cũng đừng tự trách!"
Lâm Kim Thư ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng tràn đầy vẻ oan ức, đôi mắt và chóp mũi đều đỏ ửng: "Thật ra, lúc đầu tớ không khó chịu đâu, thế nhưng... Tớ không nghĩ tới, dì Lâm sẽ đối xử với tớ như vậy!"
Bạch Cẩm Sương xẹp xẹp miệng: "Xem bà ta như không khí đi, đối với hạng người này, tớ thực sự không còn cách nào đánh giá, nói thật, nếu không nể mặt Lâm Thanh Tuấn là đàn anh, hạng người này có đánh một trăm lần tớ còn chế ít ấy!"
Lâm Kim Thư nghe cô nói thì nín khóc mỉm cười: "Chính vì bà ta là bề trên, cho nên cậu mới không thể ra tay!"
Bạch Cẩm Sương thở dài, vỗ vỗ lưng của Lâm Kim Thư: "Vậy thì không để ý đến bà ta nữa!"
Lâm Kim Thư nặng nề gật đầu, vừa định nói cái gì với Bạch Cẩm Sương, đột nhiên cơ thể cứng đờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT