**********

Chương 455: Càng lúc càng xa cách

Mặc Tố Nhiên dứt lời, quay sang nói với Tần Vô Đoan: “Chờ chú Tống Đình Nguyên của con nhận người thân xong, sau đó mới nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước. Hôm nay tâm trạng của chú ấy rất vui, chúng ta không nên phá hỏng tâm trạng của chú ấy, con biết chưa?”

Tần Vô Đoan gật đầu nói: “Con hiểu mà mẹ!”

Mặc Tổ Nhiên nghe vậy coi như hài lòng, mở cửa đi ra.

Tống Ngọc Tiên dường như đứng không vững sau khi nghe những lời này. Không ngờ rằng, cô ta không những không khiến cho Tân Vô Đoan giúp cô ta cứu Quý Nhiên mà trái lại, càng khiến anh ấy kiên định với ý định hủy bỏ hôn ước.

Cô ta không thể chấp nhận được sự việc diễn ra như thế: “Vô Đoạn, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, hôn ước này sao anh có thể nói hủy là hủy?”

Tần Vô Đoan mặt không cảm xúc liếc Tổng Ngọc Tiên một cái: “Mấy năm trước tôi đã có muốn hủy bỏ hôn ước này rồi, cô không biết điều này thật sao?”

Tống Ngọc Tiên giữ chặt cánh tay của Tần Vô Đoan, nước mắt giàn giụa vừa khóc vừa nói: “Anh không thể đối xử với em thế này được, Vô Đoan, anh không biết rằng em yêu anh sao?”

“Đáng tiếc, tôi không yêu cô!” Tân Vô Đoàn lạnh lùng đáp lại.

Lời này của Tân Vô Đoan dường như đã chọc trúng nỗi đau của Tổng Ngọc Tiên khiến cô ta sắp phát điên: “Được, được lắm! Anh muốn hủy bỏ hôn ước chứ gì? Hủy đi! Tôi không hạnh phúc thì đời này anh cũng đừng mong có được hạnh phúc!”

Tống Ngọc Tiên nói xong đột nhiên cười lớn một tràng, trông dáng vẻ cô ta có chút điên loạn. “Anh có biết tại sao năm đó Bạch Cẩm Sương đột nhiên lại ở bạn trai không?”

Nghe cô ta nói vậy, trong lòng Tân Vô Đoàn liền nảy sinh dự cảm chẳng lành: "Cô nói vậy là có ý gì?”

Tống Ngọc Tiên nở nụ cười, lời nói hết sức châm chọc xen lẫn căm hận: “Bởi vì tôi đã đi tìm cô ta đấy! Năm đó sau khi anh nói với tôi việc hủy hôn ước, tôi đã cố kìm nén sự khó chịu trong lòng tìm người đi nghe ngóng tin tức của cô ta, sau đó hẹn cô ta ra gặp mặt. Thật không ngờ, một cô gái thoạt nhìn nhỏ nhắn yếu đuối như cô ta mà lòng tự trọng lại cao như thế, xem trọng thể diện đến như vậy. Cô ta thế mà lại thật lòng thích anh. Sau khi nghe tôi nói tôi là vợ chưa cưới của anh thì cô gái bé bỏng liền không chịu đựng được, mắt đỏ hoe, vẻ mặt chật vật buồn bã nói rằng sẽ rời xa anh, sẽ không phá hoại mối quan hệ của chúng ta nữa. Lòng tự trọng của cô ta cũng thật mắc cười quá đi!”

Cho đến lúc này Tấn Vô Đoan mới biết, hóa ra trước đây đã xảy ra việc như thế. Anh ấy tức giận đến mức trên trán nổi gân xanh, tay siết chặt thành đấm.

Tống Ngọc Tiên thấy Tần Vô Đoạn như vậy, cô ta càng đắc chí nói tiếp: “Điều khiến tôi buồn cười hơn là chỉ cách có một ngày, cô ta đã tìm được một người giả làm bạn trai cô ta, kéo anh ta đến trước mặt anh, nói với anh rằng cô ta có bạn trai rồi. Lúc đó tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng, sau đó lại thấy buồn cười. Thật không ngờ con bé này dễ đối phó như vậy! Điều khiến tôi mãn nguyện hơn là, không lâu sau đó anh liền cùng tôi ra nước ngoài!”.

Hốc mắt Tần Vô Đoan đỏ ngầu, lúc này anh ta mới vỡ lẽ, thì ra sự tình năm đó là có uẩn khúc. Năm đó, Bạch Cẩm Sương... là thật lòng thích anh ấy!

Tống Ngọc Tiên điên điên dại dại trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Tần Vô Đoan: “Nhưng tôi không ngờ rằng thắng lợi của hai năm trước chỉ là tạm thời. Đã hai năm trôi qua mà anh vẫn còn nhớ mãi tình cũ! Thật tiếc thay hiện giờ cô ta đã là người phụ nữ của em trai anh rồi. Anh nuối tiếc không? Hối hận không? Cam tâm không? Tần Vô Đoan, anh đối xử với tôi như vậy thì tôi cũng sẽ không để anh sống thoải mái đầu!”.

Tổng Ngọc Tiên nói xong lại cười lớn một trận, bộ dạng lúc này của cô ta không khác gì một người điên. Tần Vô Đoan nhắm chặt hai mắt, cố nén sự kích động trào dâng trong lòng. Nếu không anh ấy sợ bản thân sẽ ra tay đánh chết người phụ nữ trước mặt này mất! Cho dù anh ấy có đánh chết Tống Ngọc Tiên thì cũng không giải quyết được việc gì.

Bạch Cẩm Sương càng lúc càng cách xa anh ấy! Anh ấy có tiếc nuối, có hối hận nhưng nhiều hơn cả là trong lòng vô cùng khó chịu, không cam tâm. Bởi vì anh ấy biết rõ đã không thể quay lại nữa rồi, anh ấy đã mất Bạch Cẩm Sương từ lâu rồi!

Đột nhiên Tần Vô Đoan mở choàng mắt, hai hốc mắt vẫn còn đỏ ngầu. Anh ấy ra sức túm chặt lấy cánh tay Tổng Ngọc Tiên kéo cô ta xuống tầng dưới.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Mặc Tố Nhiên và Tần Hạo, anh ấy đẩy mạnh Tống Ngọc Tiên ra rồi nói: “Tống Ngọc Tiên, cô cút xa tôi một chút, sau này đừng để tôi thấy mặt cô!”

Tân Vô Đoan tức giận đến cực điểm, nghĩ lại năm đó anh ấy tự thấy mình như một kẻ ngốc. Bị Tổng Ngọc Tiên hủy hoại tình cảm thì đã đành, vậy mà anh ấy lại còn cảm thấy áy náy vì đã làm chậm trễ cuộc đời Tống Ngọc Tiên, bởi lẽ anh ấy chỉ có thể đính hôn mà không thể cho Tổng Ngọc Tiên thứ tình cảm mà cô ta muốn. Anh ấy đã tự trách rất nhiều mà không hay biết rằng người phụ nữ này chính là kẻ đã phá tan nát mối tình của anh.

Nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng, đau khổ của đứa con cả, Tần Hạo không đành lòng định nói gì đó, nhưng Mặc Tổ Nhiên đã nhanh chóng giữ chặt tay, khẽ lắc đầu với ông ta, ngụ ý bảo ông ta đừng lên tiếng.

Bảy giờ tối, trước cổng biệt thự nhà họ Tống, các nhân vật máu mặt cùng với xe hơi hạng sang tề tựu đông đúc.

Khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân tới nơi thì thấy Mặc Tổ Nhiên và Tân Hạo cũng vừa tới đó, Tân Vô Đoàn yên lặng theo sau bọn họ. Khuôn mặt Tần Vô Đoạn toát lên vẻ bị thương.

Mặc Tu Nhân cùng với Bạch Cẩm Sương chủ động tới chào hỏi bố mẹ, kết quả là nhận lại thái độ lạnh nhạt của Mặc Tố Nhiên. Một người trước nay luôn nhớ con, muốn con về nhà như Mặc Tố Nhiên lúc này lại lãnh đạm khi con đến chào hỏi.

Tần Vô Đoàn thấy Mặc Tố Nhiên như vậy liền lo lắng: “Mẹ không sao chứ?”

Mặc Tổ Nhiên không tỏ thái độ gì, cất giọng đều đều không cảm xúc: “Mẹ thì có chuyện gì được.”

Bạch Cẩm Sương nhìn ra được tâm trạng của Mặc Tố Nhiên không mấy vui vẻ liền huých nhẹ tay Mặc Tu Nhân, rồi nói với Mặc Tổ Nhiên: “Hay là dì với chủ cùng anh trai đi trước, con với Mặc Tu Nhân đi gặp chú Tống ạ!”.

Mặc Tổ Nhiên nghe Bạch Cẩm Sương nói vậy liền cười khẩy một tiếng: “Tôi với con trai tôi mới nói được hai câu mà cô đã muốn kéo nó đi. Sao thế? Nhìn không thuận mắt hai mẹ con tôi trò chuyện à?”

Dứt lời, không chỉ Bạch Cẩm Sương ngày ra mà sắc mặt Mặc Tu Nhân cũng biến đổi. Tần Vô Đoan nhíu mày, kéo tay Mặc Tổ Nhiên nói: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Hôm nay là ngày con gái dì Yến Oanh nhận tổ quy tông mà mẹ!”

Đỗ Yến Oanh là điểm yếu của Mặc Tổ Nhiên, vừa nghe Tân Vô Đoan nhắc đến bà ấy, sắc mặt của Mặc Tổ Nhiên liền thay đổi.

Mặc Tố Nhiên giả vờ họ nhẹ một cái rồi nói với Mặc Tu Nhân: “Hôm nay tâm trạng của mẹ không tốt, con đưa vợ con đi trước đ

i."

Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương vừa rời đi, Tần Vô Đoàn liền cảm thấy khó hiểu mà chất vấn Mặc Tổ Nhiên: “Mẹ làm gì vậy? Hai người họ kết hôn cả rồi!”

Mặc Tố Nhiên không vui vẻ gì đáp lại: “Vậy thì đã sao? Vừa rồi con không nghe thấy nó gọi mẹ là dì à? Kết hôn gì chứ, mẹ còn chưa nghe thấy nó gọi mẹ một tiếng mẹ lần nào”

Tần Vô Đoan không kìm được mà nói đỡ cho Bạch Cẩm Sương: "Em ấy chưa quen ấy mà, mẹ phải cho em ấy thời gian chứ?

Trong nháy mắt tâm tình của Mặc Tố Nhiên liền tệ đến cực điểm: “Không phải con nói sẽ buông xuống tình cảm với nó à? Sao bây giờ lại nói đỡ cho nó rồi?”

Tần Vô Đoan day day trán, cảm thấy hết sức khổ não: “Nếu như mẹ ít nhắc đến em ấy thì có lẽ con sẽ quên em ấy nhanh hơn”

Nghe Tần Vô Đoan nói vậy Mặc Tổ Nhiền ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không nói gì.

Đúng lúc này có người nói to: "Tống Đình Nguyên và con gái đi ra rồi!”

Cả đại sảnh bỗng chốc trở nên yên ắng, ai nấy đều nhìn về phía cầu thang. Tống Đình Nguyên xuất hiện cùng một cô gái thoạt nhìn an tĩnh, cô gái mặc váy công chúa trắng tinh, khoác tay Tổng Đình Nguyên, hai người tươi cười đi xuống.

Tân Vô Đoan tức giận đến cực điểm, nghĩ lại năm đó anh ấy tự thấy mình như một kẻ ngốc. Bị Tổng Ngọc Tiên hủy hoại tình cảm thì đã đành, vậy mà anh ấy lại còn cảm thấy áy náy vì đã làm chậm trễ cuộc đời Tống Ngọc Tiên, bởi lẽ anh ấy chỉ có thể đính hôn mà không thể cho Tổng Ngọc Tiên thứ tình cảm mà cô ta muốn. Anh ấy đã tự trách rất nhiều mà không hay biết rằng người phụ nữ này chính là kẻ đã phá tan nát mối tình của anh.

Nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng, đau khổ của đứa con cả, Tần Hạo không đành lòng định nói gì đó, nhưng Mặc Tổ Nhiên đã nhanh chóng giữ chặt tay, khẽ lắc đầu với ông ta, ngụ ý bảo ông ta đừng lên tiếng.

Bảy giờ tối, trước cổng biệt thự nhà họ Tống, các nhân vật máu mặt cùng với xe hơi hạng sang tề tựu đông đúc.

Khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân tới nơi thì thấy Mặc Tổ Nhiên và Tân Hạo cũng vừa tới đó, Tân Vô Đoàn yên lặng theo sau bọn họ. Khuôn mặt Tần Vô Đoạn toát lên vẻ bị thương.

Mặc Tu Nhân cùng với Bạch Cẩm Sương chủ động tới chào hỏi bố mẹ, kết quả là nhận lại thái độ lạnh nhạt của Mặc Tố Nhiên. Một người trước nay luôn nhớ con, muốn con về nhà như Mặc Tố Nhiên lúc này lại lãnh đạm khi con đến chào hỏi.

Tần Vô Đoàn thấy Mặc Tố Nhiên như vậy liền lo lắng: “Mẹ không sao chứ?”

Mặc Tổ Nhiên không tỏ thái độ gì, cất giọng đều đều không cảm xúc: “Mẹ thì có chuyện gì được.”

Bạch Cẩm Sương nhìn ra được tâm trạng của Mặc Tố Nhiên không mấy vui vẻ liền huých nhẹ tay Mặc Tu Nhân, rồi nói với Mặc Tổ Nhiên: “Hay là dì với chủ cùng anh trai đi trước, con với Mặc Tu Nhân đi gặp chú Tống ạ!”.

Mặc Tổ Nhiên nghe Bạch Cẩm Sương nói vậy liền cười khẩy một tiếng: “Tôi với con trai tôi mới nói được hai câu mà cô đã muốn kéo nó đi. Sao thế? Nhìn không thuận mắt hai mẹ con tôi trò chuyện à?”

Dứt lời, không chỉ Bạch Cẩm Sương ngày ra mà sắc mặt Mặc Tu Nhân cũng biến đổi. Tần Vô Đoan nhíu mày, kéo tay Mặc Tổ Nhiên nói: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Hôm nay là ngày con gái dì Yến Oanh nhận tổ quy tông mà mẹ!”

Đỗ Yến Oanh là điểm yếu của Mặc Tổ Nhiên, vừa nghe Tân Vô Đoan nhắc đến bà ấy, sắc mặt của Mặc Tổ Nhiên liền thay đổi.

Mặc Tố Nhiên giả vờ họ nhẹ một cái rồi nói với Mặc Tu Nhân: “Hôm nay tâm trạng của mẹ không tốt, con đưa vợ con đi trước đ

i."

Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương vừa rời đi, Tần Vô Đoàn liền cảm thấy khó hiểu mà chất vấn Mặc Tổ Nhiên: “Mẹ làm gì vậy? Hai người họ kết hôn cả rồi!”

Mặc Tố Nhiên không vui vẻ gì đáp lại: “Vậy thì đã sao? Vừa rồi con không nghe thấy nó gọi mẹ là dì à? Kết hôn gì chứ, mẹ còn chưa nghe thấy nó gọi mẹ một tiếng mẹ lần nào”

Tần Vô Đoan không kìm được mà nói đỡ cho Bạch Cẩm Sương: "Em ấy chưa quen ấy mà, mẹ phải cho em ấy thời gian chứ?

Trong nháy mắt tâm tình của Mặc Tố Nhiên liền tệ đến cực điểm: “Không phải con nói sẽ buông xuống tình cảm với nó à? Sao bây giờ lại nói đỡ cho nó rồi?”

Tần Vô Đoan day day trán, cảm thấy hết sức khổ não: “Nếu như mẹ ít nhắc đến em ấy thì có lẽ con sẽ quên em ấy nhanh hơn”

Nghe Tần Vô Đoan nói vậy Mặc Tổ Nhiền ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không nói gì.

Đúng lúc này có người nói to: "Tống Đình Nguyên và con gái đi ra rồi!”

Cả đại sảnh bỗng chốc trở nên yên ắng, ai nấy đều nhìn về phía cầu thang. Tống Đình Nguyên xuất hiện cùng một cô gái thoạt nhìn an tĩnh, cô gái mặc váy công chúa trắng tinh, khoác tay Tổng Đình Nguyên, hai người tươi cười đi xuống.

Bạch Cẩm Sương vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đó liền trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng bất ngờ.

Mặc Tu Nhân có chút giật mình nói khẽ với cô: “Đó không phải bạn học của em sao?”

Bạch Cầm Sương hết sức kinh ngạc đáp: “Đúng vậy, cô ấy là bạn học của em” Nhưng Bạch Cẩm Sương không biết rằng, từ lúc nào mà Tống Thúy Kiều lại biến thành con gái của Tổng Đình Nguyên.

Bạch Cấm Sương bối rối, trong lòng hỗn loạn không thôi. Nếu như cô không nhớ nhầm thì Tống Đình Nguyên từng nói qua, con gái ông ta hai mươi mốt tuổi. Thế nhưng Tống Thúy Kiều là bạn cùng kí túc xá của cô, cô nhớ rõ ràng cô ta hai mươi tư tuổi mà!

Bạch Cầm Sương còn đang mơ hồ thì bên tại truyền đến một tiếng cười nhẹ: “Sao vậy? Nhìn đến ngây ngẩn thế này, không nghĩ tới đúng không? Bạch Cẩm Sương, Thúy Kiều người ta mới là thiên kim thế gia chân chính!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play