Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tống Ngọc Tiên nhìn tờ xét nghiệm quan hệ thân thích trong tay, khi cô ta nhìn đến từ cuối cùng là mối quan hệ mẹ con thì cô ta chỉ cảm thấy rất chướng mắt: “Cho dù vậy thì sao chứ? Tôi được nuôi dưỡng trong nhà họ Tống. Tôi là con gái của nhà họ Tống. Chẳng lẽ mấy người chưa từng nghe câu công sinh không bằng công dưỡng sao? Nếu trước đây khi tôi còn nhỏ mấy người đã vứt bỏ tôi thì sao bây giờ lại tới đây làm bộ làm tịch chứ?”
Dứt lời, cô ta tỏ vẻ chế giễu: “Không phải vì mấy người coi trọng thân phận con gái nhà họ Tổng của tôi đó chứ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa lập tức thay đổi sắc mặt.
Ngụy Tuyết Hoa bắt đầu khóc: “Con ơi, sao con có thể nói với mẹ như vậy được chứ?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quý Thanh Bình vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh và không phủ nhận rằng họ coi trọng thân phận. của Tống Ngọc Tiên mà chỉ nói: “Cho dù công sinh không bằng công dưỡng nhưng dù sao vẫn có ơn sinh thành. Chị lại có loại thái độ này thì thật không hay lắm đâu”
Lúc đầu Tống Ngọc Tiên vốn đã bực bội và bối rối, bây giờ cô ta không thèm tranh luận với họ: “Nói đi, các người đến tìm tôi là muốn gì?”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đôi mắt của Quý Thanh Bình sáng lên: “Nói thật nếu không phải là không còn cách nào khác thì chúng tôi cũng không muốn đến tìm chị. Tuy nhiên, chị tư của tôi đã xảy ra chuyện nên tôi phải đến nhờ chị giúp đỡ. Tôi hy vọng chị có thể vì chút quan hệ huyết thống mà ra tay cứu giúp”
Khi Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa đi bước đầu tiên trong kế hoạch thì không hề chơi chiêu sư tử ngoạm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Họ muốn đầu tiên phải đánh cô ta bằng tình cảm và hiểu biết bằng lý trí, để Tống Ngọc Tiên có thể giúp Quý Nhiên thoát ra. Sau đó họ sẽ từ từ tiến lại gần cô ta để có được một chút lợi ích.
Tống Ngọc Tiên nhìn Quý Thanh Bình tỏ vẻ khinh thường và nói với vẻ mặt lãnh đạm: “Chị tự sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quý Thanh Bình gật đầu: “Đúng vậy, là chị thứ tư của tôi. Chị nên gọi là em tự. Nói mới nhớ, chắc chắn là chị có biết chị tư. Tên chị ấy là Quý Nhiên. Chị ấy từng khá nổi tiếng, nhưng chị ấy đã đắc tội với người ta và bây giờ đang ở trong tù. Tôi với mẹ đến tìm chị với hy vọng chị có thể giúp đỡ chị ấy. Chị là con thứ ba trong gia đình, bên trên còn có chị cả và chị gái thứ hai. Tôi là em trai thứ năm của chị. Chúng ta là người một nhà”
Đúng thật là Tống Ngọc Tiên có biết Quý Nhiên và mắt cô ta lóe lên khi nghe đến cái tên này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy nhiên, sau khi nghe xong lời của Quý Thanh Bình, cô ta liền cười một cách cười mỉa mai: “Còn có em trai thứ năm sao? Mấy người đang làm giấc mộng xuân thu đó hả? Chỉ vì chút quan hệ này mà cũng đòi tôi giúp mấy người sao? Mấy người đến đây bằng cách nào thì về như thế đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo”.