Hai mắt của Cảnh Hạo Đông sáng lên, lập tức anh ta chỉ vào một quán cà phê cách đó không xa: “Chỗ đó thế nào?”
Lâm Kim Thư nhìn qua rồi cô ấy bước đi tới đó.
Cảnh Hạo Đông nhanh chóng đuổi theo. Ban ngày quán cà phê có rất nhiều người nhưng buổi tối lại khá vắng vẻ nên Cảnh Hạo Đông cảm thấy đây là nơi thích hợp để giải thích mọi chuyện. Cả hai gọi nước uống và ngồi đối diện với nhau.
Lâm Kim Thư cũng không nhìn thắng Cảnh Hạo Đông mà cô ấy chỉ nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ. Cảnh Hạo Đông chủ động lên tiếng: “Kim Thư, anh biết rằng chắc chắn em sẽ không vui khi gặp lại người yêu cũ của anh. Anh có rất nhiều người yêu cũ. Vê chuyện này, anh không thể nói dối hay làm cho họ biến mất được. Tuy nhiên, tình cảm của anh dành cho em là sự thật. Từ khi gặp em, anh không còn nhìn thấy ai trong mắt mình nữa. Nói chính xác là trước đây anh không hề tin vào tình yêu, chính em đã khiến anh tin tưởng vào tình yêu.”
Lâm Kim Thư nghe Cảnh Hạo Đông nói vậy thì mới quay đầu lại nhìn Cảnh Hạo Đông với vẻ mặt phức tạp.
Cảnh Hạo Đông thấy Lâm Kim Thư nhìn anh ta thì cảm thấy tự tin hơn đôi chút: “Anh nói rằng anh chưa từng thích ai, ngoại trừ em. Có thể em sẽ không tin. Để anh kể cho em nghe về hoàn cảnh gia đình của anh. Bố mẹ anh kết hôn chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại. Sau khi họ kết hôn thì đã sinh ra anh. Họ làm việc của riêng họ và không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Anh nói thật, em đừng cười anh. Thực tế là từ khi anh còn nhỏ thì đã rất thiếu tình yêu thương rồi.” .
truyện xuyên nhanhLâm Kim Thư nhìn chằm chằm Cảnh Hạo Đông, cô ấy nhìn rất nghiêm túc như thế cân nhắc mức độ thật giả của những gì anh ta vừa nói.
Cảnh Hạo Đông vẫn tiếp tục kiên trì: “Nhìn anh có vẻ như là người có tính cách hướng ngoại, nhưng người bạn tốt thực sự của anh chỉ có Mặc Tu Nhân. Bố mẹ anh không yêu thương anh mà chỉ quan tâm đến họ mà thôi. Anh đã nghĩ rằng trên đời này không có tình cảm thực sự, có chăng cũng chỉ là đôi bên tình nguyện chơi đùa với nhau mà thôi. Nhưng sau khi gặp được em thì anh đã thay đổi rồi. Anh không còn muốn đi chơi với người khác nữa, anh chỉ muốn được ở bên cạnh em cả ngày mà thôi.”
“Mấu chốt nhất chính là trước đây, anh chưa bao giờ đi tìm một người con gái đã thích người khác. Em cũng đã từng thích Lâm Thanh Tuấn như vậy, nhưng cũng không ngăn cản được anh buông tha cho em. Anh cũng chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ cả.Anh không gặp em là thấy nhớ em, gặp rồi mà vẫn cứ nhớ. Anh luôn cảm thấy khoảng cách giữa hai chúng ta như cách xa ngàn núi vạn sông. Anh khẳng định là anh đã thích em thật rồi, anh sẽ không bao giờ dám dính líu đến người những phụ nữ khác nữa
Vừa nói, Cảnh Hạo Đông vừa cười tự giễu cợt bản thân: “Em biết không? Khi nhìn thấy em đã hoàn toàn chia tay với Lâm Thanh Tuấn, trong lòng anh vừa vui vừa đau khổ. Cảm giác này thật kỳ quặc, khiến anh thấy mình thật mâu thuẫn.Anh không muốn em ở bên cạnh Lâm Thanh Tuấn, bởi vì như vậy sẽ khiến anh cảm thấy không thoải mái. Nhưng nếu để cho em cùng anh ta chấm dứt quan hệ thì em sẽ cảm thấy không vui. Mà em không vui thì anh cũng sẽ không vui. Thật kỳ lạ phải không?”
Ánh mắt của Lâm Kim Thư lấp lánh: “Còn gì nữa không?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
2063518_1_25,602063518_2_25,60
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT