Thái độ của Mặc Tu Nhân thay đổi trong nháy mắt, anh lạnh lùng nói: “Sở Tuấn Thịnh, anh muốn tự đi ra ngoài hay để tôi mời anh ra ngoài!”.

Sở Tuấn Thịnh nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của Mặc Tụ Nhân, anh nhún vai rồi nói: “Được rồi, tôi đi đây, thấy Bạch Cẩm Sương cũng không sao, vậy tôi đi trước đây!”.

Sở Tuấn Thịnh vừa dứt lời, anh nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, em xem Mặc Tu Nhân cũng không chào đón tôi, tôi cũng không vui vẻ gì, bây giờ tôi đi về trước, chờ khi nào em khỏe thì tôi lại đến thăm em!”

Bạch Cẩm Sương biết Sở Tuấn Thịnh từ trước đến là một người ngang ngược, cũng không sợ ai.

Cô cười gật gật đầu.

Mặc Tu Nhân khó chịu, nhìn theo Sở Tuần Thịnh rời đi, anh đi qua ngồi ở bên cạnh giường bệnh, cau mày nhìn Bạch Cẩm Sương: “Về sau em phải tránh xa Sở Tuấn Thịnh một chút!”

Bạch Cẩm Sương bất lực: “Anh ấy là người tốt!”.

Mặc Tu Nhận lạnh nhạt: “Anh biết anh ta là người tốt, nhưng tính cách của anh ta rất ngang ngược, em tiếp xúc nhiều với anh ta thì anh nghĩ em sẽ bị anh ta dạy hư đó!”

Bạch Cẩm Sương vừa giận anh nhưng cũng có chút mắc cười: “Mặc Tu Nhân, em cảm thấy anh quản lý em chặt như vậy, chẳng lẽ anh xem em là một đứa trẻ sao!”.

Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, giơ tay nắm lấy tay cô, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc: “Em ở trong lòng anh, luôn luôn là một đứa trẻ!”

Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương ửng đỏ, cô cố ý xị mặt ra, nhưng trong lòng thì vẫn cảm thấy anh rất ngọt ngào, cô cố ý nói: “Anh chỉ nói như vậy thôi!”

Mặc Tu Nhân trả lời: " Không chỉ đơn giản là một lời nói, đây là tình cảm trong lòng của anh!”

Bạch Cẩm Sương cười mỉm, cả mặt và vành tai đều đỏ ửng lên, mỗi lần Mặc Tu Nhân nói lời âu yếm, cô đều cảm giác trong lòng mình thật ngọt ngào, nhưng cô lại rất ngại ngùng, không dám nói ra những lời ngọt ngào tương tự với anh.

Mặc Tu Nhân nghiêm túc nhìn Bạch Cẩm Sương: “Bảo bối, anh có chuyện muốn nói với em!”

Bạch Cẩm Sương cười cười, không chú tâm tới lời anh nói lắm: “Được rồi, anh cứ nói đi!”

Mắt Mặc Tu Nhân sáng lên: “Thật ra anh đã quen biết Tần Vô Đoan rất lâu rồi!” Bạch Cẩm Sương giật mình: “Thật sao? Em cũng quen anh ấy từ rất lâu rồi!” Mặc Tu Nhân đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu: “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”

Bạch Cẩm Sương cúi đầu nhìn xuống dưới, mấp máy môi: "7 năm!”.

Trong nháy mắt, Mặc Tu Nhân cảm thấy cảm giác ghen tuông lồng lộn trong tim gan.

Giọng điệu anh chua chát: “Sao lại lâu như vậy, anh tưởng anh ta là học trưởng trong lớp đại học của em thôi mà!”

Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân ghen tuông như vậy, cô thấy tình anh thật trẻ con: “Em và anh ấy quen nhau từ hồi còn học ở trường cấp hai!”

Bạch Cẩm Sương cũng không nói cho anh biết, cô là vì Tần Vô Đoan nên mới thi vào ngành thiết kế trang sức ở đại học Trà Giang.

Mặc Tu Nhân như đang oán trách cô: "Vậy từ sau em có thể hạn chế gọi anh ta là anh được không, anh cảm thấy không thoải mái!”.

Bạch Cẩm Sương cho rằng Mặc Tu Nhân chỉ là đang ghen, cho nên cô cũng không để ý, cười đùa với anh: “Vậy bây giờ em phải gọi anh ấy là gì chứ? Em đã quen gọi như vậy rồi, anh đừng bận tâm, giữa hai người bọn em không có gì mờ ám cả!”.

Mặc Tu Nhân cầm lấy tay Bạch Cẩm Sương, lập tức nắm chặt lại. Cô nói bây giờ không có gì, vậy có nghĩa là trước kia giữa họ có cái gì đó! Trong lòng Mặc Tu Nhân cảm giác rất chua chát, anh không biết tại sao mình lại như vậy! Anh hạ giọng: “Sau này em gọi là anh trai là được rồi, không nhất thiết phải gọi là anh!”.

Bạch Cẩm Sương trợn tròn mắt, cô thật không nghĩ tới, Mặc Tư Nhân lại nói như vậy: “Gọi anh trai gì chứ, hai người em có phải là anh em đâu!”

Mặc Tu Nhân mím môi, nghiêm túc nhìn Bạch Cẩm Sương: “Hai người không phải là anh em, nhưng anh ấy là anh rể của em!”

Bạch Cẩm Sương ngây người, cô ngơ ra nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Mặc Tu Nhân hằn giọng, lên tiếng giải thích chuyện này.

Anh nói: “Tần Vô Đoạn là anh trai của anh, anh trai ruột của anh, là anh em cùng cha khác mẹ!”

Thái độ của Bạch Cẩm Sương thay đổi ngay lập tức, cô rút tay ra khỏi tay Mặc Tu Nhân: “Anh nói cái gì?”

Nhìn thấy phản ứng của Bạch Cẩm Sương, làm trong lòng Mặc Tu Nhân có chút hoảng loạn: “Cẩm Sương, nếu như vậy thì có chuyện gì sao?”

Bạch Cẩm Sương cảm thấy rất bối rối: “Không phải... Em... Chỉ là em hơi khó hiểu, hai người không cùng một họ, sao hai người... hai người có thể là...”

Nói cho cùng thì Bạch Cẩm Sương cũng từng thích Tần Vô Đoan, nói đúng ra là Tần Vô Đoan là mối tình đầu của cô.

Nhưng bây giờ cô lại là em dâu của mối tình đầu, mối quan hệ như thế này, làm sao sau này cô có thể đối mặt với người nhà Tân Gia?

Bạch Cẩm Sương đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà bỏ Mặc Tu Nhân, chẳng qua chuyện này quá đột ngột làm cô cảm thấy hơi hoảng sợ.

Cô đột nhiên liền nghĩ đến Lâm Kim Thư từng nói, mối quan hệ giữa Mặc Tu Nhân và Tần Vô Đoan vô cùng kỳ lạ.

Đương nhiên là kỳ lạ, họ là anh em nhưng ở trước mặt cô lại tỏ ra là không hề quen biết, chắc chắn là phải kỳ lạ rồi!

Mặc Tu Nhân nhìn thấy phản ứng của Bạch Cẩm Sương, anh cũng rất bối rối muốn hỏi chuyện cô.

Anh lo lắng cầm lấy đôi tay nhỏ của Bạch Cẩm Sương, giọng nói trở nên nghiêm trọng: “Bảo bối, em đừng tỏ ra hoảng hốt như thế, em như vậy làm anh sợ lắm, em nghe anh giải thích đã, họ của anh đúng là họ Mặc vì anh lấy họ của mẹ còn Tần Vô Đoan thì lấy họ của cha...”

Nói đến đó, Mặc Tu Nhân cũng im lặng, không nói thêm gì nữa, nhưng hình như Bạch Cẩm Sương chưa hiểu ra chuyện gì cả.

Cô mơ hồ nhìn Mặc Tu Nhân: “Em...em không hoảng hốt, em chỉ là có chút...có chút bất ngờ mà thôi, em...em biết biết Tần Vô Đoan có em trai, nhưng...nhưng em không nghĩ tới anh lại chính là em trai của anh ấy!”.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ trở thành em dâu của mối tình đầu!

Chuyện này đối với cô thật là khó chấp nhận!

Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương phản ứng dữ dội như vậy, trong lòng anh đau nhói, anh không nghĩ là anh trai mình lại có ảnh hưởng lớn tới như vậy với Bạch Cẩm Sương.

Giọng nói của anh có chút cứng nhắc: “Cho nên sau này em cũng đừng nên tùy tiện gọi là anh, trong lòng anh sẽ cảm thấy không thoải mái!”

Bạch Cẩm Sương nhìn ra sự ghen tuông của Mặc Tu Nhân, cô chỉ là đang quá bất ngờ thôi, không thể vì Tần Vô đoạn mà làm ảnh hưởng tới mối quan hệ của cô và Mặc Tu Nhận được.

Ngay lúc đó, Mặc Tu Nhân tiến lại ôm chặt cô vài phút, giây phút này khắc ghi trong trí nhớ của cô.

Cô sẽ không bởi vì chuyện quá khứ mà để người trước mắt đối xử tốt với mình phải buồn!

Cô cắn chặt môi, sau đó mở miệng nói: “Mặc Tu Nhân, anh biết không? Lúc em gọi tên anh, Mặc Tu Nhân, em có một cảm giác rất đặc biệt, nhưng đối với người khác, dù có gọi như thế nào em cũng cảm thấy rất bình thường!”.

Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, không biết anh có hiểu ý của cô muốn nói hay không.

Giống như lúc hai người mới yêu nhau, cô sẽ cố tình gọi đầy đủ tên anh hay ghi lại cái tên đó trên giấy, bởi vì nó là tình yêu, một loại cảm xúc đặc biệt.

Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, ánh mắt sâu thẳm: “Anh hiểu!”

Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm: “Tuy rằng Tần Vô Đoan là anh trai anh, chuyện này làm em rất bất ngờ bởi vì em quen biết anh ấy lâu như vậy, tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghe anh ấy nói hai người là anh em, cho nên trong lòng em có chút hoảng hốt mà thôi, anh hiểu ý em không?”

Mặc Tu Nhân nhìn cô, gật gật đầu, chỉ nói bốn chữ: “Anh tin tưởng em!”.

Quả thật đúng như Trịnh Hoài Thanh nói, Bạch Cẩm Sương đã từng thích anh trai của anh, nhưng giờ phút này anh rất tin tưởng Bạch Cẩm Sương đã sớm buông bỏ tình cảm đó, nếu không, cô sẽ không ở trước mặt anh thản nhiên nói những lời như vậy.

Anh yêu cô, cho nên anh tin tưởng lời cô nói.

Bạch Cẩm Sương nghe Mặc Tu Nhân nói, trong lòng cô lại vui vẻ trở lại: “Em cũng tin tưởng anh!”.

Mặc Tu Nhân nghe được lời này, sự u ám nãy giờ cũng được xóa tan đi một ít.

Anh nói: “Vậy em cũng không được cho anh ta gọi em là Tiểu Bạch, trong lòng anh cũng không thỏai mái!”

Bạch Cẩm Sương cười thành tiếng: “Anh được voi đòi tiên sao, anh là đồ xấu xa!”

Mặc Tu Nhân nắm chặt tay Bạch Cẩm Sương, giọng điệu của anh thành khẩn, chân thành và tha thiết: “Anh chỉ là kẻ xấu trước mặt em!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play