Mặc Tu Nhân: “Đừng nói nhảm trước mặt Cẩm Sương, tôi có thể nói chuyện với anh, sáng mai tôi có việc phải làm, anh tự xem lịch trình, quyết định thời gian và địa điểm, tôi sẽ đến đúng giờ hẹn. Còn về cuộn dây điện, tôi sẽ đích thân giải thích vấn đề với Cẩm Sương. Ngoài ra, mối quan hệ của tôi với Tổng Chí Nam, tôi sẽ tự mình giải thích. Đừng tùy tiện xen vào!”
Sở Tuấn Thịnh: “Nếu thật sự muốn xen vào, tôi còn tìm anh làm gì. Anh nên tự tính toán đi. Đừng chụp mũ cho người khác. Tôi còn có việc phải làm. Sáng mai tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh sau”
Mặc Tu Nhân gửi một tin nhắn, tạm thời ổn định Sở Tuấn Thịnh rồi mới cất điện thoại đi.
Bạch Cẩm Sương không để ý đến Mặc Tu Nhân, nhưng Dư Thiên Thanh nãy giờ không nói một lời gì lại để ý đến hành động của anh.
Tuy nhiên, cô ta khôn ngoan đứng sang một bên, không nói gì.
Lúc Bạch Cẩm Sương nói chuyện với Lâm Kim Thư, cô đã để ý là Mặc Tu Nhân có hơi khang khác.
Cô không thể không hỏi, "Mặc Tu Nhân, có chuyện gì sao?”
Mặc Tu Nhân nghe thấy giọng nói của Bạch Cẩm Sương, lập tức hoàn hồn rồi lắc đầu: "Không sao!".
Nói xong, ánh mắt anh lại hơi rời rạc, không biết là đang nghĩ gì. Bạch Cẩm Sương cau mày, rõ ràng là có vẻ không ổn.
Mặc Tu Nhân lơ đãng đi về phía xa, nghĩ Sở Tuấn Thịnh đã phát hiện ra cuộn dây điện, trong lòng có chút bực mình, cảm thấy kế hoạch của mình đổ bể, trong tiềm thức lại muốn hút một điếu thuốc.
Kết quả, vừa lấy hộp thuốc ra, lại thấy Bạch Cẩm Sương nhìn sang. Mặc Tu Nhân đột nhiên sững sờ: "Anh..."
Dư Thiên Thanh nhìn thấy tình cảnh này, cô có chút kinh ngạc: "chị Cẩm Sương, chị không cho anh Nhân hút thuốc sao?"
Bạch Cẩm Sương nghe vậy không khỏi nhíu mày: "Không cho anh ấy hút thuốc là có ý gì? Anh ấy nói muốn bỏ thuốc!"
Dư Thiên Thanh kinh ngạc mở miệng, "Ồ, chính là, lúc trước ở thành phố Tây Hải, anh Nhân mỗi đêm chỉ ngủ hai ba tiếng, còn suốt ngày hút thuốc!"
Mặc Tu Nhân cau mày khi nghe những lời của Dư Thiên Thanh, nhưng không phủ nhận. Hơn nữa, anh ấy cũng chỉ mới hứa với Bạch Cẩm Sương rằng mình sẽ bỏ thuốc gần đây thôi.
Lúc Bạch Cẩm Sương nghe Dư Thiên Thanh nói, nghĩ tới thời gian ở thành phố Tây Hải, Mặc Tu Nhân đã bận rộn đến mức nào.
Hai mắt cô lóe lên, cô liếc nhìn Mặc Tu Nhân, lẩm bẩm: "Ăn kẹo đi!" Mặc Tu Nhân gật đầu, nắm chặt hộp thuốc lá trong tay, ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Dự Thiên Thanh nhìn động tác của Mặc Tu Nhân, hơi ngẩn ra: "anh Nhân cũng thích ăn keo sao?"
Sau đó, Dư Thiên Thanh nhìn thấy Mặc Tu Nhân thực sự lấy ra một hộp kẹo bạc hà từ trong túi của mình.
Cô ấy bước tới với vẻ ngạc nhiên: "anh Nhân, anh cũng thích nhãn hiệu kẹo bạc nhà này hả?" Mặc Tu Nhân gật đầu, vừa lúc anh bóc vỏ kẹo, chuông điện thoại vang lên.
Mặc Tu Nhân liếc nhìn ID người gọi rồi kết nối, Triệu Văn Vương nói rằng chiều nay có một buổi họp cần anh trực tiếp có mặt.
Mặc Tu Nhân nói tiếp vài lời về chuyện công việc với Triệu Văn Vương.
Kết quả, Dư Thiên Thanh nhanh chóng lấy kẹo từ tay Mặc Tu Nhân: "anh Nhân, để em bóc kẹo cho anh!"
Sau đó, Bạch Cẩm Sương nhìn Dư Thiên Thanh nhanh chóng bóc kẹo, lợi dụng Mặc Tu Nhân nói. Vừa mở miệng, cô ta đã kiêng chân, đút vào miệng cho anh.
Bạch Cẩm Sương bị choáng trước hàng loạt hoạt động của Dư Thiên Thanh.
Cô không ngờ rằng cô bạn gái chính hiệu của anh vẫn còn đứng sờ sờ ở đây mà Dư Thiên Thanh lại dám bóc kẹo cho Mặc Tu Nhân tự nhiên như vậy, thậm chí còn tự tay đút kẹo cho anh.
Mặc Tu Nhân cũng choáng váng trước hành động của Dư Thiên Thanh.
Anh phản ứng lại, vô thức nhìn Bạch Cẩm Sương đang đứng ở bên cạnh, khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương cũng tối sầm lại, như thể cô sắp nổi điên lên được.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân lập tức trầm xuống, không nói một lời, anh phun viên kẹo trong miệng vào thùng rác bên cạnh, bình tĩnh quay đầu nhìn Dư Thiên Thanh: "Cô muốn làm gi?"
Triệu Văn Vương tưởng rằng Mặc Tu Nhân đang nói chuyện với mình, hơi ngẩn ra: "Tôi... Tôi không muốn làm cái gì, chỉ muốn anh tới họp thôi mà!".
Mặc Tu Nhân cáu kỉnh cau mày, vươn tay nhéo nhéo lông mày: "Tôi không bảo anh, buổi chiều tôi sẽ tới công ty. Hiện tại tôi có việc phải làm, cúp máy trước!"
Mặc Tu Nhân nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, nhìn Dư Thiên Thanh vẻ mặt ảm đạm, vẻ mặt không mấy thân thiện.
Dư Thiên Thanh ngơ ngác nhìn Mặc Tu Nhân: "anh Nhân, anh...đừng nóng giận, em chỉ muốn cho anh ăn kẹo, em nghĩ anh cầm điện thoại trong tay, tay kia cũng không tiện bóc giấy kẹo. Nhân tiện bóc cho anh xong theo thói quen đút cho anh, em..."
Dư Thiên Thanh nói, vẻ mặt đáng thương, như thể cô ta sẽ khóc bất cứ lúc nào.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang đứng sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào.
Anh biết rằng Bạch Cẩm Sương chắc hẳn đã để tâm đến điều này. Anh trực tiếp xả giận vào Dư Thiên Thanh: "Cô rửa tay chưa?" Dư Thiên Thanh có chút sững sờ, nhìn xuống tay: "Em...Em trước khi ra ngoài đã rửa sạch rồi!"
Mặc Tu Nhân vẻ mặt u ám: "Đã lâu như vậy, cô có biết trên tay cc00 có bao nhiêu vi khuẩn không? Có biết kẹo cô đưa tôi ăn bẩn đến mức nào không?"
Dự Thiên Thanh sắp khóc đến nơi, Mặc Tu Nhân nói rõ, anh không thích những thứ bẩn thỉu.
Giọng cô ta nghẹn ngào, nét mặt thoáng chút buồn bã: "anh Nhân, em...em không bẩn chút nào!"
Mặc Tu Nhân thờ ơ nhìn cô ta: "Nhưng mà, tôi cảm thấy rất bẩn thỉu, tôi cũng không vội ăn. kẹo. Tôi vội cái gì? Hơn nữa, bạn gái của tôi vẫn ở đây, còn cần có đút kẹo cho tôi chắc, cô đang nghĩ cái gì vậy? Dư Thiên Thanh, tôi chỉ coi cô như một người em gái không hơn không kém, cô tốt nhất đừng làm tôi tức giận!".
Dư Thiên Thanh thật sự khóc nấc lên, trong lòng đau đớn: "anh Nhân, em không có!"
Mặc Tu Nhân hừ lạnh: "Tốt hơn hết là cô không nên! Nếu không, tôi không ngại thất lễ với cô đâu, nhất là khi cô làm bạn gái của tôi hiểu nhầm!"
Nước mắt Dư Thiên Thanh giàn giụa, cô ta đau lòng nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt buồn bã và suy sụp.
Chỉ là Mặc Tu Nhân không vẻ gì là để ý đến Dư Thiên Thanh, anh bước tới, nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương, lãnh đạm nói: "Dư Thiên Thanh, lên xe đi, tôi đưa cô về!"