Bạch Cẩm Sương nhìn thấy nơi đến, không nhịn được hỏi Mặc Tu Nhân: "Anh định ăn món gì?"

Bởi vì Bạch Cẩm Sương bị dị ứng với hải sản, nhưng đây là chỗ mà Mặc Tu Nhân đã chọn, Bạch Cẩm Sương chỉ lo rằng Mặc Tu Nhân đã quên mất điều này.

Tuy không nói gì, nhưng trong lòng thực ra vẫn có chút không vui.

Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, rồi kéo cô đi vào Ôn Nguyệt Các: "Đương nhiên là đi ăn món cay Tứ Xuyên, em không phải là bị dị ứng hải sản sao?"

Bạch Cẩm Sương nghe anh nói như thế, con mắt không nhịn được cong lên, khóe miệng cũng giương lên cao.

Mặc Tu Nhân dẫn Bạch Cẩm Sương đến tầng trệt chuyên phục vụ món ăn Tứ Xuyên, lấy thực đơn đưa cho Bạch Cẩm Sương, để cho cô chọn món ăn.

Bạch Cẩm Sương rất thích ăn cay, nhưng tất cả những món cô gọi đều có hương vị thanh đạm.

Thực đơn được chuyển đến trong tay của Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân lại chọn thêm vài món ăn có khẩu vị nặng hơn.

Đầu cá băm nhỏ kho tiêu, thịt heo luộc thái sợi, tôm chua cay nhiều vị.

Lúc Mặc Tu Nhân đem thực đơn đưa cho người phục vụ, hai người cùng đồng thanh nói.

Mặc Tu Nhân: "Cay nhiều!" Bạch Cẩm Sương: "Ít cay!" Nói xong, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương.

Mặc Tu Nhân cong khóe miệng cười vui vẻ: "Muốn cay nhiều một chút, em thích ăn cay mà! Tôi vẫn nhớ!".

Ý cười trên mặt Bạch Cẩm Sương cũng không ngăn được: "Nhưng mà anh không ăn được cay, giờ lại theo em đi ăn món cay Tứ Xuyên, vẫn nên để bọn họ làm thêm mấy món ăn có hương vị thanh đạm một chút!"

Mặc Tu Nhân thoải mái cười: "Không phải những món em đã chọn đều có vị nhạt hơn sao?"

Bạch Cẩm Sương hơi ngẩn ra, lúc cô chọn món, chỉ là nghĩ đến Mặc Tu Nhân không thể ăn cay, chứ cũng không nghĩ nhiều về mình.

Cô đúng là không nghĩ tới, Mặc Tu Nhân gọi món ăn hoàn toàn dựa theo sở thích của cô.

Hai người hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Người phục vụ nhìn hai người này tình nồng ý mật, cảm giác mình đã được đút cho một bát thức ăn cho chó cực lớn.

Bạch Cẩm Sương cười nhìn về phía người phục vụ: "Mỗi một món ăn đều phải dựa theo khẩu vị truyền thống mà làm!"

Người phục vụ gật gật đầu, cầm thực đơn rời đi.

Tốc độ mang món ăn của Ôn Nguyệt Các rất nhanh, cũng may là đang ăn cơm ở bên ngoài, nhiều nhất là Mặc Tu Nhân chỉ nhìn chằm chằm cô chứ không đến nỗi làm xằng làm bậy..

Sau khi ăn cơm xong, hai người liền rời khỏi Ôn Nguyệt Các.

Ngay sau khi họ vừa trả phòng và rời đi, một bóng dáng quen thuộc bước ra từ bên khác của hành lang.

Doãn Nhược Liên sững sờ nhìn ra ngoài cửa.

Lúc nãy, cô ta chỉ nhìn một chút mà cũng cảm giác được bầu không khí giữa Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân đã thay đổi, sự ngọt ngào nồng đậm lan tỏa xung quanh bọn họ mãi không bay đi, chỉ cần vừa liếc mắt nhìn cũng biết bọn họ là một đôi yêu nhau.

Nhưng mà trước đó... rõ ràng không phải như vậy!

Doãn Nhược Liên đang ngẩn người, liền nghe đến phía sau truyền đến tiếng cười khẽ: "Sao thế? Cô Doãn đang đố kị à?"

Doãn Nhược Liên xoay người lại, liền nhìn thấy cái người luôn đóng vai tiểu bạch liên nhu nhược trong giới giả trí từ trước đến giờ Qúy Nhiên đi tới.

Cô ta nhíu mày: "Cô có ý gì?"

Qúy Nhiên cười mỉa mai nói "Tôi không có ý gì, chỉ là muốn nói cho cô một chút, nếu không phải là của cô thì cũng đừng nên dòm ngó, cô có nhìn nhiều thêm cũng chỉ tự chuốc đau khổ cho bản thân mà thôi!"

Trước đây không lâu, Qúy Nhiên đã tình cờ biết được Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân có quan hệ vợ chồng hợp pháp, liền tìm đến thám tử tư để điều tra xem bối cảnh gia đình của Mặc Tu Nhân là gì.

Thật ra, phần lớn những người có thân phận đều biết lại lịch của Mặc Tu Nhân.

Còn những người khác, chẳng có ai sẽ nghĩ tới loại chuyện đi điều tra bối cảnh này.

Lần này, Qúy Nhiên cực kỳ để tâm đến, đặc biệt một thám tử tư có thâm niên nổi tiếng trong nghề, Mặc Tu Nhân không chỉ cung Bạch Cẩm Sương đăng ký kết hôn, mà Mặc Tu Nhân lại từng đi xem mắt với Doãn. Nhược Liên, điều làm cho Qúy Nhiên không ngờ đến chính là Mặc Tu Nhân lại là cậu hai nhà họ Tần.

Mặc Tu Nhân đã có lại lịch như thế, thể nào mà ai cũng tỏ thái độ kính trọng với anh như vậy.

Sau khi Qúy Nhiên đã biết được bối cảnh gia đình của Mặc Tu Nhân lại càng không muốn buông tay, dù sao, đây cũng là một cái bánh bao cỡ bự đấy!

. Nhưng mà cô ta cũng là một người thông minh, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè..

Nếu Doãn Nhược Liên cùng Mặc Tu Nhân đã xem mắt nhau, vậy có nghĩa là bọn họ có chung mục tiêu là Bạch Cẩm Sương.

Tuy rằng, hiện tại cô ta đã có kế hoạch riêng để đối phó với bản thân. Bạch Cẩm Sương, thế nhưng, nếu có thêm Doãn Nhược Liên đồng thời quậy cho vũng nước này thêm đục thì chỉ có lợi, chứ không có hại gì.

Doãn Nhược Liên nghe Qúy Nhiên nói xong, sắc mặt lập tức liền thay đổi: "Qúy Nhiên, lời này nên để tôi nói với cô mới đúng, cái gì không phải của mình thì đừng tranh giành làm gì, một người lớn lên từ một vùng quê nghèo đói như cô mà lại dám dạy bảo tôi à, cô không thấy nực cười sao?"

Qúy Nhiên nghe Doãn Nhược Liên nói xong cũng không hề tức giận.

Cô ta tỏ vẻ vô tội: "Ai nha, cô Doãn, tôi không phải có ý dạy bảo cô, tôi chỉ là nói sự thật mà thôi!" -

Theo những tin tức điều tra mà Qúy Nhiên biết được, Doãn Nhược Liên cũng không biết Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đã lấy giấy đăng kí kết hôn, nên nếu cô ta biết được chuyện này thì không biết sẽ bị kích động ra sao, một cô chiêu kiêu căng, tự mãn lại còn là minh tinh tuyến một nổi tiếng như cô ta sẽ có thể làm ra chuyện gì đặc sắc đây!

Doãn Nhược Liên rất không thích bộ dạng yếu đuối, nhu nhược này của cô ta, tuy rằng Qúy Nhiên và Mặc Tu Nhân từng có tin đồn với nhau nhưng cô ta còn chưa thèm để ý đến.

Về phần tình cảm của cô ta đối với Mặc Tu Nhân, đương nhiên là cô ta cực kì thích anh!

Nhưng mà dù sao Mặc Tu Nhân cũng là bạn trai cũ của Tổng Chí Nam, mà Tống Chí Nam lại là bạn thân của cô ta, ở giữa còn có những chuyện dây mơ rễ má loằng ngoằng, Qúy Nhiên cũng không biết là Doãn Nhược Liên có quá nhiều điều vướng bận nên không thể tùy tiện ra tay.

Vì lẽ đó, dù cho cô ta không thích Bạch Cẩm Sương cỡ nào, cũng không có gây ra chuyện gì đặc biệt khác người cả!

Doãn Nhược Liên căm ghét liếc mắt nhìn Qúy Nhiên, xoay người muốn rời đi.

Nhưng mà Qúy Nhiên đã nhỏ giọng nói: "Cô Doãn, cô đừng vội đi như vậy, tôi còn có chuyện này muốn nói cho cô đây, tuy rằng trước đó tôi nghe nói tổng giám đốc Mặc đã làm cô mất mặt nhưng tôi biết cô có tình cảm đặc biệt đối với tổng giám đốc Mặc đúng không, chỉ có điều, chắc là cô chưa biết Bạch Cẩm Sương và tổng giám đốc Mặc đã đăng kí kết hôn rồi, bây giờ, ngài Mặc đã là người có gia đình, đó là người mà cô không thể với tới, nếu không, bị mang cái danh kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác thì cô làm sao còn có thể hoạt động trong giới giải trí này được nữa!". Doãn Nhược Liên vốn là dự định đi khỏi nhưng bị mấy lời nói của Qúy Nhiên làm cho hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, xoay người nhìn về phía Qúy Nhiên: "Cô nói cái gì? Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đã đăng kí kết hôn rồi sao?"

Trước giờ, cô ta chỉ nghĩ Bạch Cẩm Sương là người yêu hiện tại của Mặc Tu Nhân, bởi vì Bạch Cẩm Sương làm cho cô ta mất mặt, nên Mặc Tu Nhân mới làm cho cô ta xấu hổ bằng cách cướp đi chiếc vương miện phượng hoàng mà cô ta muốn ở tiệc tối từ thiện hôm đó.

Càng làm cho cô ta tức giận hơn là trong ngày sinh nhật của Mặc Tu Nhân, cô ta luôn xuất hiện xung quanh Mặc Tu Nhân, nhưng mà khi Bạch Cẩm Sương vừa đến, ngay lập tức Mặc Tu Nhân không còn để ý đến ai khác nữa!

Rõ ràng là Bạch Cẩm Sương đến muộn, nhưng anh lại luôn dành sự quan tâm duy nhất và tuyệt đối cho Bạch Cẩm Sương! Hiện tại, cô ta cuối cùng cũng hiểu rõ, Bạch Cẩm Sương có vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng Mặc Tu Nhân, nếu không thì sao Mặc Tu Nhân lại kết hôn với Bạch Cẩm Sương chứ!

Nhưng mà không biết Tống Chí Nam có biết chuyện này hay không.

Tổng Chí Nam chắc là biết cô ta có tình cảm với Mặc Tu Nhân, trước đây vì kiêng kỵ Tống Chỉ Nam nên cô ta chưa bao giờ nói ra.

Chỉ có điều, lần này, Tổng Chí Nam và Mặc Tu Nhân đã chia tay, Tống Chí Nam lại giật dây cô ta đi đối phó với Bạch Cẩm Sương.

Nếu như Tống Chí Nam không biết quan hệ giữa Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương thì cũng thôi đi!

Nhưng nếu cô ta biết Mặc Tu Nhân đã kết hôn với Bạch Cẩm Sương vậy thì thật quá đáng!

Nghĩ tới những chuyện này, sắc mặt của Doãn Nhược Liên càng đen sì, khó coi hơn nữa.

Qúy Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Doãn Nhược Liên thay đổi liên tục, liền tiếp tục mở miệng nói: "Cô Doãn, tôi cũng nghe nói cô và tổng giám đốc Mặc đã đi xem mắt nhau rồi, vậy thì sao? Cô không biết chuyện này là, tôi còn tưởng rằng người nhà của tổng giám đốc Mặc không muốn Bạch Cẩm Sương làm vợ của anh nên mới chọn cô đi xem mắt với tổng giám đốc Mặc đấy!".

Lúc này, Doãn Nhược Liên thực sự cảm thấy rất tức giận, trong lòng ngột ngạt, uất ức vô cùng.

Cô ta cảm giác mình như một kẻ ngu ngốc bị mọi người xung quanh đùa bỡn.

Đôi mắt cô ta lóe lên, bình tĩnh liếc mắt nhìn Qúy Nhiên: "Cô đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang có ý đồ gì sao, cút xa một chút cho tôi, đừng có mà đổ thêm dầu vào lửa trước mặt tôi, muốn mượn tay tôi giết người à, cô còn non lắm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play