Vân Thành Nam không để ý kỹ như Tề Bạch Mai, nhưng theo anh ta, khí chất của người phụ nữ đó và Bạch Cẩm Sương hoàn toàn khác nhau.

Anh ta lạnh nhạt nói: “Giống thì sao, không giống thì sao, trên đời này thiếu gì người có ngoại hình tương tự nhau, liên quan gì đến cô sao?”

Tề Bạch Mai tức muốn hộc máu: “Không phải là vì tôi quan tâm đến Cẩm Sương sao? Anh có phải là bạn của Cẩm Sương không vậy? Tôi thấy anh không hề quan tâm cậu ấy một chút nào”

Vân Thành Nam bất lực nhìn Tề Bạch Mai: “Tôi quan tâm cô ấy, nhưng không giống kiểu của cô."

Vân Thành Nam nói xong, cầm điện thoại mà cậu bé đưa cho, bấm số gọi. Tề Bạch Mai đứng bên cạnh Vân Thành Nam, cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì. Gọi điện và chuông đổ vài lần người đầu dây bên kia mới bắt máy. “Alo, ai vậy?” Giọng của một người đàn ông vang lên.

Vân Thành Nam giải thích: “Tôi là Vân Thành Nam, viện trưởng của bệnh viện Vân Đức. Lúc nãy, tôi mới gặp con anh, cậu bé nói anh đang cố gắng xoay sở chi phí phẫu thuật. Là thế này, bệnh viện chúng tôi có thể xin quỹ phúc lợi cho cậu bé và làm phẫu thuật miễn phí. Chỉ là không biết ý kiến của anh thế nào, có thời gian gặp mặt chúng tôi để bàn bạc thêm về chuyện này không?”

Nghe Vân Thành Nam giải thích, người đầu dây bên kia vui mừng đến mức cười thành tiếng: “Vâng, tất nhiên rồi, tất nhiên là tôi có thời gian. Thật tốt quá. Ngạn Hy nhà tối cuối cùng cũng có thể làm phẫu thuật rồi. Hiện tại tôi đang ở trước của phòng khám của bệnh viện, anh đang ở đâu?”

Nghe vậy, Vân Thành Nam liền quay đầu nhìn về phía cửa phòng khám bệnh. Anh ta nhìn thấy một người đàn ông đang cầm điện thoại di động.

Người kia, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Có một người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta, hình như lúc này có nói chuyện gì đó, còn có vẻ khá sốt ruột nhìn anh ta gọi điện thoại..

Mà người phụ nữ này chính là người vừa ở trong thang máy, Tề Bạch Mai nói cô ta giống với Bạch Cẩm Sương.

Có vẻ Tề Bạch Mai cũng đã nhìn thấy người phụ nữ đó, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.

Vân Thành Nam trầm giọng nói: “Tôi đang ở phòng khám bệnh tầng một, bây giờ tôi đi tìm anh! Người đàn ông đó lập tức gật đầu: “Được, được, tôi ở đây đợi anh”

Sau đó, Vân Thành Nam nhìn thấy người đàn ông đó cúp máy, vội vàng nói vài câu với người phụ nữ, sau đó cô ta giẫm mạnh đôi giày cao gót rời đi”.

Tề Bạch Mai đi theo Vân Thành Nam ra ngoài, lẩm bẩm nói: “Thực ra, nhìn kỹ một chút, thì có vẻ không giống lắm, người phụ nữ đó có khuôn mặt khá vuông, còn Cẩm Sương là mặt trái xoan”

Vân Thành Văn không thèm để ý đến những nhận xét ngớ ngẩn của Tề Bạch Mai. Anh ta đi đến trước mặt bố của Ngạn Hy, người này trông có vẻ chưa đến ba mươi tuổi.

Vận hành Nam giới thiệu: “Tôi chính là viện trưởng của bệnh viện này, Vân Thành Nam, anh chắc là bố của Ngạn Hy?”.

Người kia nhìn thấy Vân Thành Nam thì liên tục gật đầu, nói chuyện với Vân Thành Nam. Tề Bạch Mai vừa buồn chán nghe hai người họ nói chuyện, vừa quan sát người đàn ông này.

Rất có thể người phụ nữ nói chuyện với người đàn ông là người lúc này trông giống Bạch. Cẩm Sương. Tề Bạch ai không thể không liếc nhìn người đàn ông đó nhiều hơn, sau đó phát hiện ra dưới tại anh ta có một cái nốt ruồi to bằng móng tay.

Người kia tên là Lý Hùng, con trai anh ta tên là Lý Ngạn Hy.

Nhà họ khá nghèo khó, sống ở một góc sân đổ nát thuộc vùng ngoại thành của thành phố Trà Giang. Sau khi Lý Ngạn Hy chào đời không lâu, mẹ của cậu bé đã bỏ đi theo một người có tiền, Lý Hùng một mình nuôi lớn Lý Ngạn Hy. Lần này Lý Ngạn Hy xảy ra chuyện là do bị ngã từ trên cây cao xuống. Những chỗ khác thì đập xuống phần cỏ mềm nên không quả nghiêm trọng, nhưng khủy tay đập xuống sàn bê tông bị gãy xương, vì vậy cần phải làm phẫu thuật.

Tề Bạch Mai nhớ đến dáng vẻ lúc nãy của cậu bé, lúc đó cô thực sự không hề nhận ra điều gì bất thường, hóa ra cậu bé bị gãy xương.

Đột nhiên cô cảm thấy có chút đau lòng cho cậu bé đó. Vân Thành Nam và Lý Hùng trao đổi với nhau một lát, sau đó đi lên tầng. Tề Bạch Mai cảm thấy buồn chán, liếc nhìn Vân Thành Nam rồi quay người trở về nhà.

Trong chiếc xe ô tô đỗ ở bên ngoài bệnh viện. Người phụ nữ giống Bạch Cẩm Sương ngồi vào ghế phụ, người phụ nữ ngồi ở ghế lái quay đầu lại.

Nhìn kỹ một chút có thể nhận ra người phụ nữ ngồi ở ghế lái chính là người đại diện của Qúy Nhiên, Đặng Ngân.

Giọng điệu của Đặng Ngân không được tốt lắm, cô ta trầm giọng nói: “Tiêu Cẩn Ngôn, lúc nãy cô ra ngoài, không bị ai phát hiện chứ?”

Người phụ nữ được gọi là Tiêu Cẩn Ngôn lắc đầu, thản nhiên nói: “Tất nhiên là không, bệnh viện lớn như vậy, ai chú ý đến tôi làm gì?

Sắc mặt của Đặng Ngân đột nhiên càng thêm khó coi: “Cái gì mà không ai chú ý đến cô, cô đừng quên, cô đã cầm tiền của tôi thì phải giúp tôi hoàn thành nốt việc cần làm. Tốt hơn hết cô đừng tự ý đi lung tung với khuôn mặt này. Hơn nữa, cô vừa mới nhổ răng, đợi qua vài ngày nữa khi đã hồi phục hẳn, khuôn mặt sẽ nhỏ lại, có lẽ tới lúc đó sẽ càng giống cô ta. Vì kế hoạch tiếp theo của chúng ta, tôi không cho phép cô phạm phải bất cứ sai lầm nào”

Tiêu Cẩn Ngôn cau mày: “Tôi chỉ là một người nổi tiếng trên mạng, bình thường đi dạo trên đường cũng chẳng có ai nhận ra. Bây giờ cô nói như vậy, là muốn giam cầm, không cho tôi có quyền tự do cá nhân sao? Trước đây lúc cô tìm tôi bàn chuyện hợp tác, không có nói như vậy!”

Sắc mặt của Đặng Ngân vô cùng khó coi: “Thái độ gì vậy? Lúc cô cầm tiền chẳng phải đã nói rõ tất cả đều nghe theo tôi sao? Bây giờ cô muốn trở mặt làm ầm ĩ? Tôi khuyên cô nên suy nghĩ thật kĩ, cả đời cô cũng không kiếm được số tiền nhiều như vậy, nếu như cô không nghe lời, tôi sẽ đổi người khác. Cuối cùng, tôi muốn nói rõ ng với cô, tôi không có hứng thú gì với việc giam cầm cố, tôi chỉ hy vọng cô ngoan ngoãn hợp tác, hoàn thành kế hoạch”

Tiêu Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm Đặng Ngân, cuối cùng quyết định nhượng bộ: “Tôi chỉ là thuận miệng nói như vậy, có việc gì phải tỏ ra quá nghiêm túc, cô yên tâm, đã nhận tiền của cô, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt kế hoạch”.

Đặng Ngân hừ một tiếng: “Hiểu rõ rồi thì tốt”. Tiêu Cẩn Ngôn đảo mắt, lấy ra một thỏi son từ trong túi.

Đặng Ngân cau mày nhìn Tiêu Cẩn Ngôn, nhìn khuôn mặt giống với Bạch Cẩm Sương, rồi nghĩ đến tình hình hiện tại cả Qúy Nhiên, sự tức giận trong lòng cô ta không ngừng tăng lên.

Cô ta khởi động xe, lạnh lùng nói: “Lý Hùng, người mà cô nhắc đến có đáng tin không?”

Tiêu Cẩn Ngôn thầm mắng Đặng Ngân một câu rồi cười nói: “Tất nhiên là đáng tin cậy, có tiền, có phụ nữ, anh ta bây giờ thiếu tiền lắm. Trừ khi thiếu đi trái tim và đôi mắt thì anh ta mới không đáng tin!”

Đặng Ngân hừ một tiếng, không nói lời nào. Thấm thoát đã đến Thất Tịch. Buổi sáng, Bạch Cẩm Sương ngồi xe của Mặc Tu Nhân đi làm.

Đến tầng dưới của công ty, Mặc Tu Nhân thản nhiên hỏi: “Bạch Cẩm Sương, buổi tối em muốn đi đầu ăn cơm?”.

Bạch Cẩm Sương không hề chú ý hôm nay là Thất Tịch, cô nghĩ ngợi một lát, tối nay cũng chưa có kế hoạch gì, vì vậy nói: “Không muốn đi đầu, chúng ta ăn tối ở nhà!”

Mặc Tu Nhân không nói gì, chỉ khẽ thở dài. Bạch Cẩm Sương không hề chú ý tới những phản ứng lúc nãy của Mặc Tu Nhân.

Cô vừa đến phòng thiết kế, định về bản thảo thiết kế thì nhận được cuộc gọi của Sở Tuần Thịnh.

“Này, cô Bạch, sao hai ngày nay em lại phớt lờ tôi vậy?” Giọng của Sở Tuần Thịnh có chút tủi thân, làm cho sắc mặt Bạch Cẩm Sương cau có lại.

Cô tức giận nói: “Dạo này tôi bận!

Sở Tuần Thịnh nói: “Thật sao? Hóa ra là bận rộn như vậy, tôi còn tưởng do lần trước tỏ tình với em, làm em sợ, nên em mới không để ý đến tôi cơ đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play