Doãn Nhược Liên cong môi, khiêu khích nhìn Bạch Cẩm Sương, có ý định dựa đầu lên vai Mặc Tu Nhân.
Bước chân của Bạch Cẩm Sương cứng lại, đứng im tại chỗ.
Ngay tại lúc đầu của Doãn Nhược Liên chuẩn bị chạm vào bờ vai của Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân bất thình lình né sang một bên, đứng thẳng dậy.
Doãn Nhược Liên nhanh chóng mất điểm tựa, không ngờ Mặc Tu Nhân lại có thể làm ra hành. động như vậy, theo quán tính ngã lộn ra phía sau, nằm nửa người trên ghế sofa.
Cảnh Hạo Đông vốn còn đang sững sờ, sau đó lại nhịn không nổi nữa, phụt cười ra tiếng.
Hồi nãy Bạch Cẩm Sương còn có chút khổ sở nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này không những kinh ngạc mà còn thấy buồn cười, có chút thả lỏng hơn.
Doãn Nhược Liên chật vật đứng lên từ trên ghế sofa, tức giận trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mặc Tu Nhân, khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế trở nên vặn vẹo.
Aaaa, tức chết cô ta mất! Hừ!
Căn bản là Mặc Tu Nhân cũng không quan tâm đến cảm xúc của Doãn Nhược Liên, anh mới nhìn thấy Bạch Cẩm Sương thôi đã nhanh chóng sải bước, đi tới gần cô.
Cảnh Hạo Đông biết Mặc Tu Nhận định đi tới gần ai, không nhịn được mà bĩu môi một cái rồi nói: "Tôi dẫn người ta tới rồi, có thể thành công rồi rút lui chứ!".
Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cậu có thể cút!"
Cảnh Hạo Đông tức đến mức khóe miệng còn giật giật hai cái: "Cậu là đồ ăn cháo đá bát, xay xong giết chết lừa, không nói lý chút nào hết!"
"Cậu là con lừa?" Trên mặt Mặc Tu Nhân chẳng có biểu cảm gì hết, hờ hững tùy ý, thốt ra câu nào là người ta cạn lời câu ấy.
Cảnh Hạo Đông tức giận trợn trắng mắt: "Được rồi, cậu lợi hại!" Anh ta nói xong lập tức quay người đi chỗ khác chơi.
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương, giọng nói trong trẻo nhưng vẫn có chút lạnh lùng: "Sao em cũng tới đây vậy!"
Bạch Cẩm Sương mấp máy môi: "Nghe nói hôm nay là sinh nhật anh nên tôi ghé qua một lúc!".
Mặc Tu Nhân nghe cô nói như vậy, không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng: "Không phải sinh nhật tôi thì tôi không mời em đến đây được đúng không!"
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ nhìn anh: "Anh nghĩ nhiều rồi, là do lúc trước anh không nói rõ ràng nên tôi mới hẹn Sở Tuấn Thịnh đi ăn cơm thôi. Nếu anh nói từ sớm là hôm nay sinh nhật anh. hay là nói muốn mời tôi ăn cơm vào tối nay thì tôi chắc chắn sẽ để hôm khác ăn với Sở Tuấn Thịnh sau!"
Mặc Tu Nhân nghe Bạch Cẩm Sương nói như vậy chỉ cảm thấy trong lòng vẫn có chút gì đó không thoải mái.
Cũng bởi vì là hôm nay cô tới đây, không đi với Sở Tuần Thịnh thì lần sau hai người bọn họ vẫn còn có thể gặp nhau. Sao cô không cho Sở Tuấn Thịnh leo cây mãi đi chứ!
Chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh Sở Tuấn Thịnh và Bạch Cẩm Sương ăn cơm cùng nhau, anh cũng rất mất hứng!
Giọng nói anh cứng rắn: "Sau này, nếu không có việc gì thì ít đi gặp Sở Tuấn Thịnh thôi, anh ta không phải người tốt lành gì đâu!" Khóe miệng Bạch Cẩm Sương giật giật, không nói chuyện, chẳng đồng ý cũng chẳng phản bác.
Mặc Tu Nhân không rời mắt lấy một giây, nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương, nghĩ thầm, được rồi, thấy cô tới đây trước mười hai giờ, không sao, tha thứ cho cô.
Ánh sáng trong mắt anh lóe lên, có chút không tự nhiên, mở miệng nói: "Vốn dĩ hôm nay tôi định giới thiệu anh tội cho em làm quen, nhưng em đến trễ như vậy, biết chọn thời gian đấy!"
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn qua Mặc Tu Nhân một chút: "Chuyện hôm nay, tôi thật sự xin lỗi! Còn về anh trai anh, nếu anh đồng ý giới thiệu cho tôi biết, vậy để hôm nào có thời gian thì nói tiếp!".
Nếu cô biết hôm nay là sinh nhật của Mặc Tụ Nhân, cô sẽ không đi ăn cơm với Sở Tuần Thịnh.
Còn về hành động trẻ con mầm non của Mặc Tụ Nhân, cô cũng nhịn. Ai bảo hôm nay là sinh nhật người ta cơ chứ!
Đây là lần đầu tiên Mặc Tu Nhận thấy Bạch Cẩm Sương nhẫn nhục chịu đựng như vậy, anh nhíu mày, vừa định nói chút gì đó.
Đột nhiên, tầm mắt dừng lại, nhìn chằm chằm vào túi ni lông trên tay Bạch Cẩm Sương, biểu cảm có chút ghét bỏ: "Em mang rau đến đây làm gì vậy? Đừng nói với tôi là lúc em đang đi trên đường mua rau thì biết hôm nay là sinh nhật tôi nên mang đống này đến đây đấy nhé!"
Mặt Mặc Tu Nhân đen lại: "Vậy tức là em có ý định mua cho tôi một túi mì sợi cộng thêm chút rau làm quà sinh nhật!"
Bạch Cẩm Sương nghe thấy ý tưởng kỳ lạ hiếm thấy của anh, vừa tức giận, vừa buồn cười nói: "Anh yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không để nguyên mấy thứ này tặng luôn cho anh đâu, chỉ là tôi cảm thấy, ngày sinh nhật mà không ăn một bát mì trường thọ thì không có cảm giác nghi thức, chắc hẳn các anh đã ăn bánh kem rồi, bây giờ tôi làm thêm cho anh một bát mì. Tôi biết bên này có phòng bếp, chỉ có điều đoán là bên trong không có rau cả bột mì nên lúc đi tới thuận tay mua một chút đồ!".
Nghe Bạch Cẩm Sương giải thích như vậy, Mặc Tu Nhân lập tức cảm thấy trong lòng được an ủi không ít.
Miệng anh thì cứng rắn nhưng trong lòng lại ấm áp, mềm nhũn hết cả ra: "Coi như em còn có chút lương tâm, tôi dẫn em đi vào phòng bếp!"
Bạch Cẩm Sương cười gật đầu, đi theo Mặc Tù Nhân vào trong phòng bếp.
Quả đúng là trong phòng bếp không có nguyên liệu làm mì trường thọ, may mà Bạch Cẩm Sương đã mua mì sợi, rau và trứng gà từ trước.
Cô đi vào phòng bếp, nhanh chóng xắn tay áo làm mì trường thọ.
Mặc Tu Nhân cảm thấy, ngoài phòng khách nhiều người như vậy cũng không ấm áp bằng trong phòng bếp nho nhỏ này, hai tay anh khoanh trước ngực, tựa người lên kệ đựng đồ, nhìn Bạch Cẩm Sương không rời mắt.
Bạch Cẩm Sương bị anh nhìn nên có chút mất tự nhiên, không nhịn được mà nhíu mày một cái, vừa cau có vừa nói: "Anh ra ngoài phòng bếp chơi đi, đứng trong này nhìn tôi suốt làm gì?"
Mặc Tu Nhân nghe cô nói như vậy, trong nháy mắt, biểu cảm trở nên mất tự nhiên, miệng cứng rắn nói: "Tôi sợ em hạ độc vào mì cho tôi ăn!"
Bạch Cẩm Sương trợn trắng mắt, không biết nên nói lời nào nữa, im lặng chờ nước sôi.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, miệng cong cong lên một chút: "Tôi nhớ là hình như em không nấu cơm thì phải!".
Bạch Cẩm Sương nghe anh nói như thế, tay đang nấu mì chợt dừng lại, ngước mắt lên nhìn Mặc Tu Nhân: "Đúng là không nấu cơm, tôi không có tài năng này, có điều, xào rau hay làm mấy thứ linh tinh đơn giản khác thì vẫn có thể lằm được, làm chút mì sợi thì cũng có thể chắp vá, cổ gắng thêm là ăn được, dù gì thì tôi cũng không còn mẹ từ rất sớm, Một nhà ba người nhà Bạch Trinh Lan thường xuyên ra ngoài ăn, bọn họ không ở nhà thì người giúp việc cũng không đi làm, trong nhà chỉ còn một mình tôi, nói gì thì nói tôi vẫn phải ăn mà đúng không, không ăn thì sao mà sống được. Không biết làm chút gì đó thì sẽ chết đói đấy!"
Lúc Bạch Cẩm Sương nói những lời này, hơi cúi đầu một chút, biểu cảm trên mặt không lộ ra ngoài ánh sáng, không thấy rõ được.
Mặc Tu Nhân cảm nhận được bản thân đã bắt đầu một chủ đề kém cỏi, nói gì không nói, chọn gì không chọn lại đi chọn chuyện này khiến Bạch Cẩm Sương nhớ tới chuyện mất hứng.
Ánh sáng trong mắt anh có chút trầm xuống, trực tiếp thốt ra: "Sau này em muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, tôi có thể nấu cho em ăn!".
Bạch Cẩm Sương nghe vậy lập tức ngẩng đầu liếc qua nhìn anh một cái, cười nói: "Tôi đầu dám làm phiền tống giám đốc lớn như anh!".
Mặc Tu Nhân mới vừa nói hết câu mình sẽ nấu cơm cho Bạch Cẩm Sương xong lập tức cảm giác có chút lừa tình, nó không hề giống với phong cách trước kia của anh, không nhịn được mà thầm mắng đầu óc mình trong đầu.
Ngay sau đó, anh hằng giọng một cái, bất động thanh sắc nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, đừng nói là em không chuẩn bị món quà nào khác cho tôi đấy nhá, đừng hòng lấy một tô mì đuổi tôi đi!".
Tuy nhiên, thật ra anh rất chờ mong tô mì này, đây là món ăn đầu tiên Bạch Cẩm Sương đích thân xuống bếp nấu cho anh đấy!
Bạch Cẩm Sương nhìn anh một cái, có chút mất tự nhiên: "Đúng là tôi muốn mua thứ khác nhưng hầu hết các cửa hàng khác đều đóng cửa rồi, thời gian quá gấp gáp, tôi thuận tay mua, anh không được ghét bỏ đâu đấy!"
Mặc Tu Nhân có chút tò mò, không biết rốt cuộc Bạch Cẩm Sương đã mua cái gì, nhướng mày nhìn cô: "Em cứ lấy ra cho tôi xem trước đi, xem rồi mới biết có nên che hay không chứ!"
Bạch Cẩm Sương mấp máy môi, tay thò vào trong túi quần móc ra một thứ nho nhỏ, sau đó, bàn tay giơ lên trước mặt Mặc Tu Nhân rồi mở ra.
Mặc Tụ Nhân sững sờ, nhìn thấy trên ngón tay trỏ của Bạch Cẩm Gương treo một cái móc điện thoại, đồ trang sức vô cùng đơn giản, chỉ có hai lá cây màu xanh lá.
Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm vào móc điện thoại, không có biểu cảm gì hết.
Cô có chút ngại ngùng: "Tôi biết tặng cái này rất keo kiệt, chỉ có điều, tôi nghe ông chủ cửa hàng nói đây là lá bạc hà nên tôi thuận tay mua!"
Cô nhở ngày trước Mặc Tu Nhân cai thuốc rất thích ăn kẹo bạc hà, mỗi lần đứng gần một chút là có thể ngửi thấy mùi bạc hà trên người anh.
Tuy bây giờ anh bắt đầu hút thuốc lại nhưng thỉnh thoảng vẫn thích ăn kẹo bạc hà, cô vẫn có thể ngửi thấy hương vị này nàng tổng có thể nghe thấy được cái loại này hương vị, tuy chiếc móc điện thoại này vô cùng rẻ nhưng lúc ấy cô cảm thấy, nó rất thích hợp với Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương, lắc đầu: "Không, tôi rất thích!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT