Nghe được lời nói vừa lạnh nhạt lại vừa mang theo sự bực tức này của Mặc Tu Nhân, lông mày Cảnh Hạo Đông hơi dựng lên, trong lòng thâm nghĩ, lân này chắc chắn hỏng bét rồi.
Quả nhiên, Bạch Cẩm Sương ngẩng mạnh đầu lên, đáy mắt xoẹt qua vẻ khó có thể tin được, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Mặc Tu Nhân, khóe miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ sẵn sàng đối đầu trực tiếp.
Cảnh Hạo Đông không dám nhìn thẳng, chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Bạch Cẩm Sương trực tiếp lạnh giọng hỏi vặn lại: “Xin hỏi tổng giám đốc Mặc, anh và tôi là quan hệ gì?”
Mặc Tu Nhân nghẹn họng rồi, anh trâm mặc một lát rồi thắng thản: “Quan hệ vợ chồng!”
Bạch Cẩm Sương vẻ mặt đầy trào phúng: “Chúng ta đã ký thỏa thuận hôn nhân một năm, bằng mặt không bằng lòng, không thể có một chút tình cảm quan hệ vợ chông?”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân hơi nhăn nhó, vẻ mặt có phân xấu hổ: “Bạch Cẩm Sương, có lời gì chúng ta không thể nói riêng với nhau sao?”
Thế nào cũng phải làm trò ở trước mặt Lâm Kim Thư và Cảnh Hạo Đông, lôi những thứ này ra nói chứ? Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân một cái, cái liếc mắt này khiến cho trong lòng Mặc Tu Nhân có chút hoảng hốt khó hiếu. Cô nói: “Tổng giám đốc Mặc, là anh nối cáu với tôi trước. Tuy bây giờ chúng ta là thỏa thuận vợ chông, nhưng mà tôi cũng không có nghĩa vụ phải chịu đựng sự cáu kỉnh của anh. Lúc đi làm gọi anh là tống giám đốc Mặc, lúc riêng tư gọi anh là anh Mặc, đây là yêu cầu của anh với tôi. Bây giờ là thời gian làm việc, tôi gọi anh là tổng giám đốc Mặc, có gì sai sao? Tổng giám đốc Mặc, chẳng lẽ tôi làm theo yêu cầu của anh cũng là sai? Hay là nói, tôi vừa mới hỏi anh ba từ “anh đến rồi' thì đã có thể khiến anh nổi giận với tôi, hoặc là nói, nguyên nhân căn bản nhất là anh vốn dĩ nhìn tôi không thuận mắt.”
Mặc Tu Nhân tức đến hộc máu, trong lòng nghẹn khuất buôn bực, nhưng lại không muốn nhận thua như vậy. Bây giờ anh biết vậy chẳng làm, không nên để Bạch Cẩm Sương gọi anh như vậy. Mỗi lân nghe được anh cảm thấy chói tai kinh khủng, thực đúng là tự nâng đá đập vào chân mình! Anh bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm Sương, áp chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng xuống: “Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?”
Cảnh Hạo Đông vội vàng hòa giải, cười nói: “Đúng vậy, có chuyện gì thì hai người ra ngoài giải quyết, Kim Thư vừa mới tỉnh lại, hai người cãi nhau ở trong phòng bệnh của cô ấy, cô ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng đấy.”
Bạch Cẩm Sương thoảng sửng sốt, lập tức nhìn về phía Lâm Kim Thư. Lâm Kim Thư hơi lo lắng nhìn cô, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy. Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương lập tức hiện lên vẻ áy náy tới cực điểm. Vừa rồi cô thật sự là lửa giận bùng bùng, hoàn toàn không suy nghĩ được nhiều như vậy. Con ngươi của Lâm Kim Thư lấp lánh, bình tĩnh mở miệng nói: “Tớ không sao đâu. Cẩm Sương, chỉ có điều... các cậu có chuyện gì thì nên bình tĩnh nói chuyện với nhau.”
Bạch Cấm Sương gật đầu, nhìn Mặc Tu Nhân một cái: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”
Ra khỏi thang máy, Bạch Cẩm Sương đi ở phía trước, đến bãi cỏ ở dưới lâu bệnh viện cô mới dừng lại. Cô đưa lưng về phía Mặc Tu Nhân, cũng không xoay người lại, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ lạnh nhạt nhưng lại không mất lễ phép: “Tổng giám đốc Mặc, đợi lát nữa đến thời gian làm việc buổi chiêu, anh trở về đi”
Lông mày của Mặc Tu Nhân khẽ giật giật, anh nói: “Bạch Cấm Sương, em cứ nhất định phải nói chuyện như vậy với tôi sao?”
Dường như Bạch Cẩm Sương có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Mặc Tu Nhân đang nhìn chằm chằm phía sau lưng cô, chân thực như thế. Cô xoay người lại nhìn Mặc Tu Nhân, bình tĩnh mở miệng: “Tổng giám đốc Mặc, ngay từ lúc mới bắt đầu chúng ta chính là nói chuyện như vậy đấy”
Mặc Tu Nhân thâm trâm nhìn Bạch Cẩm Sương, anh xem như đã nhìn rõ rồi, đây là Bạch Cẩm Sương đã quyết tâm muôn nói chuyện như vậy với anh. Đột nhiên anh bật cười ra tiếng, vừa lạnh lùng lại vừa châm chọc: “Chúng ta vẫn còn mười tháng hôn nhân theo thỏa thuận, em xác định muốn tiếp tục như thế này?”
Bạch Cấm Sương nhíu nhíu mày, lòng bàn tay cũng đã đổ mồ hôi, bán đứng tâm trạng bình tĩnh của cô giờ phút này. Cô che giấu cảm xúc căng thẳng không yên, nói với Mặc Tu Nhân: “Ngay từ đầu đã là như vậy, chúng ta không phải cũng rất tốt sao?”
Cơn thịnh nộ trong lòng Mặc Tu Nhân sắp không kiêm nén được nữa rồi. Anh nhìn chằm chäm Bạch Cẩm Sương, khuôn mặt tuấn tú cau có kịch liệt: “Bạch Cẩm Sương, tôi coi như hôm nay tâm trạng của em không tốt, em một vừa hai phải thôi.”
Cuối cùng, anh vẫn cố gảng nhịn được. Anh không muốn cãi nhau với cô, giữa bọn họ vốn dĩ đã không có nên tảng tình cảm gì, không thể chịu được sự mài mòn từ những trận cãi vã. Anh nhằm mắt lại, rôi lần nữa mở mắt ra, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại: “Lúc trước ở trong điện thoại em nói muốn tiến hành truy cứu trách nhiệm theo pháp luật chuyện Thượng Vân Dương đánh Lâm Kim Thư, có cần tôi giúp đỡ không?”
Bạch Cẩm Sương không nghĩ tới cô cũng đã lạnh lùng nói chuyện như vậy rồi, Mặc Tu Nhân lại không tức giận. Giờ phút này, cô cũng không nói rõ được trong lòng mình rốt cuộc là tư vị gì.
Cô nhìn Mặc Tu Nhân, hỏi ngược lại: “Sao cơ? Anh muốn giúp tôi?”
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân mịt mờ không hiểu, đôi môi bạc của anh hơi hé mở: “Chỉ cần em mở miệng”
Bạch Cẩm Sương cứng rắn lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi sẽ tự mình xem rồi giải quyết.”
Trong nháy mắt bàn tay Mặc Tu Nhân đã nằm thành quyền, gắt gao nắm thật chặt. Anh cố gắng khống chế cảm xúc của mình, con ngươi thâm trâm nhìn Bạch Cẩm Sương không nói chuyện nữa.
Bạch Cẩm Sương mím môi nói: “Cứ như vậy đi, tổng giám đốc Mặc, anh trở về làm việc đi, tôi lên lâu đây”
Bạch Cấm Sương nói xong cũng rời đi ngay lập tức. Mặc Tu Nhân nhìn bóng lưng rời đi không chút lưu luyến nào của cô, giống như một pho tượng đá đứng ở nơi đó không nhúc nhích. Anh quá tự phụ rồi, anh cho rằng thời gian thỏa thuận hôn nhân một năm ngản ngủi này sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì. Nhưng lại không nghĩ rằng, mới hai tháng mà thôi, anh đã bại bởi Bạch Cấm Sương rồi.
Lúc Bạch Cẩm Sương lên lầu, Mặc Tu Nhân đã không thấy nữa rồi, cô tựa vào bức tường trên hành lang, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong phòng bệnh. Cảnh Hạo Đông vừa gọt táo, vừa thăm dò nói chuyện với Lâm Kim Thư: “Kim Thư, em xem em lợi hại như vậy, tùy tiện làm một cái gì đó cũng có thể kiếm được một năm tiền sinh hoạt phí. Hay là chúng ta từ chức đi, làm việc ở Hoàng Thụy thật sự quá không có ý nghĩa rồi.”
Lâm Kim Thư nâng mắt nhìn anh ta một cái: “Anh muốn để tôi cách xa Lâm Thanh Tuấn một chút đúng không?”
Chút tâm tư nhỏ của Cảnh Hạo Đông bị nhìn thấu, anh ta nhịn không được cười khan một tiếng: “Chẳng phải là anh sợ em lại bị người ta bất nạt nữa sao.”
Vẻ mặt của Lâm Kim Thư hờ hững, nói: “Cảm ơn anh quan tâm, chẳng qua tôi không sợ như vậy. Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, huống chị, tôi đã buông tay anh ta rôi thì phải trực tiếp đối diện với chuyện này. Sẽ không phải anh cho rãng anh ta không tin tôi nhưng tôi vẫn sẽ tình sâu không hối hận, mặt dày sống chết quấn lấy đó chứ?”
Cảnh Hạo Đông vội vàng lắc đầu: “Không có không có, anh tuyệt đối không nghĩ như vậy.”
Lâm Kim Thư biết Cảnh Hạo Đông cũng chỉ là lo lầng cho cô ấy, cô ấy không cần thiết phải nghiêm túc như vậy. Cô ấy suy nghĩ một chút, giọng điệu cố làm ra vẻ hòa hoãn: “Cảnh Hạo Đông, từ trước đến giờ tôi chưa từng tỉnh táo giống như hôm nay, tôi thật sự đã từ bỏ rồi. Chỉ là, nếu bây giờ tôi từ chức thì lại có vẻ giống như tôi chột dạ. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không có bất kỳ hy vọng xa vời gì với anh ta nữa đâu.”
Con ngươi của Cảnh Hạo Đông chợt lóe lên, nhìn như không chút để ý tiếp lời của cô ấy một câu: “Nhưng có thể có với anh.”
Lâm Kim Thư lạnh lùng nhìn anh ta một cái. Cảnh Hạo Đông bị cô ấy nhìn thì cảm thấy không được tự nhiên, nhịn không được cười khan nói: “Tình yêu vốn dĩ không có lỗi, chỉ là em gặp không đúng người mà thôi. Em không cân phải vì một người mà phủ nhận tình yêu.”
Cảnh Hạo Đông nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Lâm Kim Thư.
Lâm Kim Thư thẳng thản nói: “Tôi không phủ nhận tình yêu, tôi chỉ đang nói suy nghĩ và quyết định của cá nhân tôi thôi.”
Cảnh Hạo Đông mang theo tâm trạng không tập trung gọt táo, đột nhiên không chú ý một cái, đã cắt thẳng vào ngón tay của mình. Cảnh Hạo Đông “a” lên một tiếng, lê mề đứng dậy.
Lâm Kim Thư sắc mặt khẽ thay đối: “Mau đi gọi một tiếng để người ta đến băng bó vết thương cho anh đi”
Cảnh Hạo Đông nhìn cô ấy sốt ruột như vậy, lập tức nở nụ cười: “Không sao đâu, Kim Thư, anh không đau.”
Lâm Kim Thư nhíu mày nhìn anh ta không nói lời nào. Cảnh Hạo Đông cong môi nói: “Anh biết rôi, bây giờ em không muốn nói chuyện tình cảm, chẳng qua, nói đến hai người chúng ta vốn vô duyên, tất cả đều do anh sống chết quấn lấy! Kể từ lần hai người chúng ta bị gãy cánh tay, sau đó năm trong phòng bệnh ở sát vách nhau, anh đã...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT