Cảnh Hạo Đông bất đắc dĩ lắc đầu: "Nói đi, cậu bị sao vậy? Là ai dám chọc giận cậu vậy?” Thật ra, Cảnh Hạo Đông cũng chỉ là hỏi cho có thôi, chứ không cân nghĩ thì anh ta cũng biết là có liên quan đến Bạch Cẩm Sương.
Lúc này, anh ta cũng không thể nghĩ ra có ai dám chọc ông chủ lớn như Mặc Tu Nhân tức giận đến như vậy.
Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Cảnh Hạo Đông một cái, đến cùng anh vẫn không nhịn được: "Cậu có biết không? Cô ấy vậy mà nói tớ ghê tởm. Tớ thực sự là chưa từng gặp qua một người phụ nữ nào không biết tốt xấu như câu ấy.”
Cảnh Hạo Đông vui vẻ đến mức không nhịn được mà cười thành tiếng: "Chậc, chuyện này phải nói thế nào đây. Có một câu nói như thế này, đàn ông càng đê tiện thì lại càng dễ có được thì lại càng không biết quý trọng. Bạch Cấm Sương đã không coi trọng cậu như vậy, nói tức giận một cái là lập tức tức giận, còn cậu lại cứ như vậy mà đuổi theo cô ta.”
Mặc Tu Nhân lành lạnh nhìn anh ta một cái: "Cảnh Hạo Đông, cậu nói ai để tiện hả?" Sắc mặt của Cảnh Hạo Đông chợt thay đổi.
Anh ta lập tức đưa tay chỉ vào anh: "Tớ đê tiện, tớ đê tiện, tiên khác của tớ là đê tiện.” Anh ta cũng không muốn Mặc Tu Nhân lại tiếp tục nổi nóng. Nếu không hai người bọn họ chắc chắn phải đánh nhau một trận rồi. Mặc Tu Nhân thấy mấy lời này của anh ta thật buồn cười mà lạnh lùng bật cười một tiếng: "Cậu đê tiện mà thích vo ve bên cạnh phụ nữ.”
Cảnh Hạo Đông bất đắc dĩ: "Anh bạn! Lời này của cậu tớ sẽ coi như chưa nghe thấy gì. Cái gì mà vo ve, đây là một kế sách. Một người đàn ông đối với một người phụ nữ ít nhất phải có sự lễ phép, nhưng mà, tớ nói thật lòng, nếu như cậu không thực sự không động tâm với người phụ nữ kia thì chắc chắn sẽ không biến thành bộ dạng này. Cậu tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.” Mặc Tu Nhân nhìn anh ta một cái rồi lại trâm mặc uống một ngụm rượu, không nói chuyện.
Ngày hôm sau.
Bạch Cẩm Sương vừa mới bước vào bộ phận thiết kế đã nghe thấy tiếp mọi người đang xôn xao bàn tán.
"Trời ạ, đây không phải là rất có dáng của bà chủ chúng ta hay sao?"
"Xem ra là đúng như vậy rồi. Tổng giám đốc Mặc cũng không phải là loại người sẽ ở nơi công cộng mà tùy tiện ôm một người phụ nữ như vậy.”
"Chậc chậc chậc, cô nhìn cái động tác này xem, vừa mạnh mẽ mà lại vừa dịu dàng đến vậy. Tôi đúng là ghen tị đến chết mất thôi.”
"Các người cứ đứng đây mà bàn tán về chuyện của Tổng giám đốc Mạc đi. Ba giây nữa mà Tổng giám đốc Mắc đi qua đây thì đến lúc đó, tất cả các người đều sẽ bị phê bình đấy.” Cả đám người cứ vậy mà sôi nổi bàn tán.
Lúc này Bạch Cẩm Sương đang bước vào với vẻ mặt mơ hồ và một chút dự cảm không tốt ở trong lòng.
Cô nắm lấy tay Vân Yến rồi hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Vân Yến nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương một cái rồi mở ra điện thoại di động của mình ra và thấp giọng nói: "Cẩm Sương, vị khách hàng là người nổi tiếng, Qúy Nhiên của cậu đó, nói không chừng cô ta sẽ trở thành bà chủ của chúng ta đấy. Cậu xem tin tức này đi.”
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương lập tức trở nên nghiêm túc.
Cô nhanh chóng xem các tin tức ngày hôm nay của giới giải trí. Tin tức nổi bật nhất chính là nói về mối quan hệ không bình thường giữa Mặc Tu Nhân và Quý Nhiên. Bọn họ còn hai, ba lần gây ra tin đồn, còn bị chụp ảnh, xem ra đây không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Trong tin tức còn đính kèm vài tấm ảnh. Là những bức ảnh chụp cảnh Mặc Tu Nhân ôm Quý Nhiên. Nơi mà những bức ảnh được chụp chính là nơi mà tối hôm qua Bạch Cẩm Sương vừa đi qua, trước cửa Nhà hàng Minh Toản. Chỉ cần nhìn vào bức ảnh chụp cảnh Mặc Tu Nhân ôm Quý Nhiên mà trên tay phải gồng lên cả gân xanh là có thể nhìn ra anh đã dùng nhiều lực thế nào, cả chuyện anh có dục vọng chiếm hữu mạnh đến ra sao.
Còn Quý Nhiên, có vẻ như cả người của cô ta cũng mềm nhũn mà nằm trong ngực anh. Tâm trạng của Bạch Cẩm Sương đã chìm xuống đáy từ lâu rồi, đôi mắt của cô không tự chủ được mà đỏ lên.
Rốt cuộc thì tại sao Mặc Tu Nhân lại có thể đạp cùng lúc hai cái thuyên được thế? Hơn nữa, vẻ mặt của anh vẫn luôn không có chút hổ thẹn, bộ dáng quang minh lẫn liệt. Bạch Cẩm Sương đè cảm xúc chua xót ở trong lòng mình xuống rồi nói với Vân Yến: "Chúng ta còn nhiều việc phải làm mà, về sau đừng chú ý đến loại chuyện nhàm chán như thế này nữa” Cô nói xong thì lập tức đi về phía chỗ làm việc của mình. Vân Yến chớp mất mấy cái rồi cũng vội vàng cất chiếc điện thoại di động đi và trở lại làm việc. Bạch Cấm Sương nhìn chằm chằm vào bản vẽ thiết kế với đôi mắt đầy sự chua xót, khó trách tại sao Mặc Tu Nhân lại bảo cô đừng nghĩ đến anh.
Cô tự nở một nụ cười giễu cợt. Cũng được, nếu đã làm chuyện xấu thì về sau nhất định bọn họ sẽ dây dưa không rõ, cô cũng phải sớm đoán được điều này.. Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc ở trên tầng cao nhất. Mặc Tu Nhân vừa vào cửa đã lập tức ném cái áo khoác lên trên ghế sa lon, rồi đi về phía bàn làm việc. Hôm nay, anh từ khách sạn mà đến thẳng đây làm việc.
Người phụ nữ Bạch Cẩm Sương này lại dám mảng ghê tởm. Lần này, cho dù có bất cứ chuyện gì anh cũng không thể tha thứ cho cô một cách dễ dàng được, anh cũng sẽ không cúi đầu trước cô. Mặc Tu Nhân đang nghĩ ngợi thì Triệu Văn Vương gõ cửa tiến đến. "Tổng giám đốc Mặc, chuyện xảy ra tối hôm qua đúng là có người đứng sau sắp xếp. Chỉ là tôi vân chưa điều tra ra người đứng đằng sau. Người lái xe hôm qua là một phạm nhân lĩnh án tử hình. Nhưng tối hôm qua, người đó đã chết trên đường đưa đến bệnh viện. Chiếc xe người này lái là xe bán tải. Người này cũng vừa trốn khỏi trại giam được một năm trước. Còn về lý do tại sao người này lại lái xe đụng vào anh thì chưa xác định được. Bởi vì sau khi anh ta ra tù cũng không liên lạc với bất kỳ người nào khác.” Triệu Văn Vương trình bày một cách chi tiết. Trong nháy mắt, sắc mặt của Mặc Tu Nhân chợt trâm xuống.
Lần này anh không cần đoán cũng biết đối phương là có ý định thuê kẻ khác đến giết anh. Giọng nói lúc này của anh lạnh đến mức làm cho người ta phải cảm thấy sợ hãi: "Tiếp tục điều tra các mối quan hệ cung quanh của người này. Anh ta đã dám dùng một mạng đổi một mạng với tôi thì nhất định đối phương đã phải trả một cái giá rất lớn.
Người có thể đưa ra cái giá này, chắc hẳn là người có mối quan hệ thân quen với anh ta, cho nên cậu hãy điều tra thêm đi”
Triệu Văn Vương gật đầu: "Được rồi, Tổng giám đốc Mặc, tôi sẽ tiếp tục truy tra. Tuy nhiên, còn một chuyện khác...” Triệu Văn Vương nhất thời do dự.
Mặc Tu Nhân nhịn không được mà nhíu mày: "Còn có chuyện gì sao?”
Triệu Văn Vương lấy điện thoại di động ra, đưa cho Mặc Tu Nhân: "Là tin đồn của anh và cô Qúy Nhiên."
Thực ra, Triệu Văn Vương cũng không biết rõ rốt cuộc Mặc Tu Nhân và Quý Nhiên có mối quan hệ gì. Thế nhưng, hai người họ đã bị dính tin đồn đến hai lần, mà Mặc Tu Nhân lại không có để ý.
Vì vậy Triệu Văn Vương cũng không biết rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì. Mặc Tu Nhân vừa nhìn thấy tin tức, trong nháy mất, anh đã tức giận đến gió bão cũng phải nổi lên: "Chuyện này là do Quý Nhiên làm sao?"
Triệu Văn Vương nhìn sắc mặt khó coi của anh mà vội vàng lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nhưng nếu anh cần, tôi sẽ lập tức bảo bọn họ đè chuyện này xuống” Mặc Tu Nhân trâm mặc hai giây rồi lắc đầu: "Nếu bây giờ đề chuyện này xuống, chẳng khác nào cho mọi người thấy tôi đang chột dạ cả.”
Ánh mắt của Triệu Văn Vương chợt lóe lên: "Vậy thì anh nên lập tức ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện đi.”
Mặc Tu Nhân không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp phủ định: "Không được!" Hiện tại, anh và Bạch Cẩm Sương còn đang xảy ra mâu thuẫn.
Cho nên anh không muốn chủ động ra mặt làm sáng tỏ, chuyện này có thể làm cho anh phải chịu thiệt thòi. Triệu Văn Vương suy nghĩ, Mặc Tu Nhân hẳn là sẽ rất quan tâm đến suy nghĩ của Bạch Cấm Sương, cho nên anh mới tức giận như vậy. Anh ta đề nghị: "Nếu không, anh hãy đi giải thích với cô Bạch một chút là được. Sau một hai ngày nữa, mấy tin tôn đó cũng sẽ không còn nữa.”
Mặc Tu Nhân lập tức nói: "Cũng không được!"
"AI" Triệu Văn Vương cứng đờ. Đột nhiên lúc này anh ta lại không biết nên nói gì cho đúng.
Mặc Tu Nhân lạnh lùng, anh đang nghĩ đến việc Bạch Cấm Sương nói anh ghê tởm. Vì vậy, tại sao lúc này anh lại phải nhẫn nhịn mà đi giải thích với cô chứ? Chuyện này không thể xảy ra được. Anh trầm mặc đế suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: "Cậu đi tìm Quý Nhiên đến đây cho tôi."
Triệu Văn Vương không biết Mặc Tu Nhân muốn làm gì, nhưng anh ta vẫn phải cung kính gật đầu đáp: "Được rồi, Tống giám đốc Mặc” Trong lúc này, ở bộ phận thiết kế. Quý Nhiên và Nguyên Hòa Hạ đang đi tới.
Sắc mặt của Quý Nhiên lộ rõ vẻ đắc ý. Cô ta thật không ngờ, những chuyện xảy ra tối hôm qua lại bị người khác chụp lại.
Tuy nhiên, chỉ cần Mặc Tu Nhân đi điều tra là anh sẽ lập tức biết được chuyện này không hề có liên quan gì đến cô ta hết.
Cô ta vô tội. Nguyên nhân cô ta tới đây ngày hôm nay chính là muốn cô ý đến xin lỗi Mặc Tu Nhân. Cô ta muốn để anh biết rằng mình không phải không giữ khoảng cách mà chuyện này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Từ đầu đến cuối, Bạch Cẩm Sương cũng không hề có biểu cảm gì. Cô chỉ đưa Quý Nhiên và Nguyên Hòa Hạ vào phòng khách trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người. "Trời ạ, tin đồn vừa được truyền ra đã lập tức đến công ty của chúng ta. Cô ta đang sợ người khác không biết sao?” "Đây là kế sách của Tư Mã Chiêu đó. Cô ta đang muốn tuyên bố chủ quyền với người khác đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT