Doãn Nhược Liên nghe thấy giọng của Mặc Tu Nhân, giật mình quay đầu lại, lắp bắp không thành tiếng: "Tổng....tổng giám đốc Mặc!"
Ánh mắt Mặc Tu Nhân lạnh như băng, không một chút cảm tình nhìn thẳng vào cô ta, như thể đang nhìn vào một người chết! Doãn Nhược Liên bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, trong lòng chợt đổ mồ hôi lạnh.
Mặc Tu Nhân cất giọng nói một cách đáng sợ: "Doãn Nhược Liên, coi chừng cái miệng cô đấy, suy nghĩ cho kĩ trước khi mở miệng đi, cái gì nên nói thì hãy nói, cái gì không nên nói ra thì ngậm cái miệng lại!"
Sắc mặt Doãn Nhược Liên tái nhợt gật đầu: "Tôi....vừa rồi tôi chỉ là nói đùa với cô Bạch mà thôi!"
Mặc Tu Nhân không thèm để ý tới cô ta, hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng tới trước Bạch Cẩm Sương: "Đi thôi, cùng anh đi gặp một số đối tác quan trọng trong ngành trang sức." Cẩm Sương gật đầu, kéo tay anh rời đi.
Mặc Tu Nhân đi bên cạnh cô, giọng nói có phân cứng nhắc: “Cô ta vừa nói với em những gì?” Anh vừa nghĩ tới ba từ Tống Chí Nam, con người mà anh chỉ xem như người thay thế cho cô kia, đã cảm thấy sợ hãi, sợ Cấm Sương sẽ giận dữ tới phát điên. Dù sao thì tối hôm qua khi anh hiểu lâm Cẩm Sương, cô cũng đã nổi giận một trận lôi đình rồi.
Nhưng mà Cẩm Sương không những không nối giận, lại còn ngoan ngoãn đi theo anh, phản ứng của cô hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của anh. Cô thản nhiên nói: “Không có gì, có thể là cô Duẫn thấy em thay thế chức vụ của Tống Chí Nam ở công ty, lại còn bị kẻ xấu hãm hại nên tâm trạng không được vui, nên tức giận thay cho bạn thân mình một chút ấy mài”
Mặc Tu Nhân thở phào một hơi nhẹ nhõm, hoá ra cô vẫn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của Doãn Nhược Liên. Có điều như vậy cũng tốt, dù sao thì Cẩm Sương cũng chưa biết Tống Chí Nam là bạn gái cũ của anh. Hiện tại thì cũng không mấy người biết chuyện này, anh cũng không hy vọng mấy loại chuyện này xảy ra, sẽ ảnh hưởng không tốt đến mối quan hệ của anh với Cẩm Sương.
Vấn đề này tốt hơn là nên được chôn giấu vĩnh viễn đi. Vừa rồi anh đã cảnh cáo Doãn Nhược Liên rồi, nếu cô ta là người thông minh thì sẽ nhận thức được cái gì nên nói cái gì không nên nói. Anh thoáng nhìn qua Cẩm Sương một cái, ngữ khí thản nhiên nói: “Đừng để ý tới lời cô ta nói.
Em so với Tống Chí Nam giỏi hơn nhiêu, năm đó Chí Nam cũng bằng tuổi em, nhưng mà tài năng và thành tích còn kém xa em rất nhiều.” Cẩm Sương kinh ngạc nhìn anh một cái, có đánh chết cô không nghĩ tới trong lòng anh lại đánh giá cô cao đến như thế Thật là ngạc nhiên mà! Đột nhiên, có một giọng nói đầy vẻ nịnh nọt vang lên: “Tổng giám đốc Mặc, anh cũng đến đây sao!” Mặc Tu Nhân liếc mắt nhìn thoáng qua con người đang bước tới gần kia một cái, mặt anh không hiện lên bất cứ một biểu tình nào. Bởi, chính còn người này, Tăng Vỹ, là nguyên nhân khiến cho anh và Cẩm Sương cãi nhau tối hôm qua.
Đi bên cạnh Tăng Vỹ còn có một người con gái rạng rỡ trong một chiếc váy dạ hội lớn màu đỏ thẫm, nhìn bộ dạng hai người như vậy, có vẻ đây là vị hôn thê sắp đính hôn trong lời đồn của anh ta. Mặc Tu Nhân chỉ ừ một tiếng, sau đó không mở miệng nói thêm lời nào.
Tăng Vỹ thấy vậy, chẳng những không nản lòng, ngược lại còn cất giọng nịnh mọt tự mình giới thiệu vị hôn thê của anh ta: “Tổng giám đốc Mặc, đây là Bạch Mai, là vợ sắp cưới của tôi!” Từ đầu tới cuối Tê Bạch Mai chỉ im lặng, một lời cũng không nói! Nhà họ Tê là một gia đình giàu có, nhà họ Tăng cũng đã từng là một gia đình không phải dạng vừa trong giới làm ăn, chỉ có điều hai năm trở lại đây làm ăn ngày càng sa sút. Nếu không, bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện kết thông gia với nhà họ Tà.
Tê Bạch Mai là một con người trọng sắc đẹp, cũng may Tăng Vỹ cũng có một chút nhan sắc, cô biết bản thân từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, ăn diện mọi thứ cũng chỉ để nhằm mục đích là lớn lên sẽ kết thông gia cùng các gia đình quý tộc khác mà thôi.
Cho nên, đối với hôn sự cùng Tăng Vỹ lần này, cô cũng không có ý kiến gì! Chỉ có điều, từ nhỏ tính tình cô đã thẳng thắn bộc trực, ăn ngay nói thật, cô không nhìn nổi dáng vẻ nịnh nọt Mặc Tu Nhân của Tăng Vỹ Tuy rằng thân phận Nhà họ Tê không sánh được với bậc thầy trang sức này nhưng cũng không đến nỗi thấp kém đến như thế. Nhìn thấy Tăng Vỹ giới thiệu cô nhưng Mặc Tu Nhân một ánh mắt cũng không thèm liếc qua, cô tức giận nói: “Tôi xin phép đi vệ sinh một chút!” Nói xong, liền trực tiếp quay đầu đi. Trước khi đi còn lườm Bạch Cẩm Sương một cái đến cháy cả mặt, như thể là chính Cấm Sương mới là người không giữ thể diện cho cô ta.
Cẩm Sương nhíu mày một cái, so với Tăng Vỹ cô lại càng thích tính tình thẳng thắn bộc trực của Tê Bạch Mai hơn.
Bạch Mai vừa rời khỏi, Tăng Vỹ ngượng ngùng bước đến giải thích với Mặc Tu Nhân: “Thật ngại quá tổng giám đốc Mặc, Tính tình của Bạch Mai có hơi mạnh mẽ một chút!” Tu Nhân cười chế nhạo: “Mạnh mẽ hơn cả cậu ấy nhỉ!” Tăng Vỹ ngượng ngùng chỉ biết cười trừ! Tu Nhân thoáng nhìn qua chỗ Cẩm Sương một cái: “Không phải em tò mò hôm qua ai là người đã nói những điều không hay với anh hay sao? Chính là vị đang đứng trước mặt em đấy!” Tăng Vỹ không ngờ lại xảy ra chuyện này, sắc mặt anh đanh lại! Cẩm Sương nhíu mày: “Ngày hôm qua anh Tăng Vỹ đây có gặp tôi sao?” Vẻ mặt Tăng Vỹ rất không tự nhiên: “Đúng vậy, hôm qua tôi với bạn bè có cùng nhau dùng bữa ở Đình Qua” Cẩm Sương nghĩ đến những lời nói tối hôm qua của Mặc Tu Nhân, giọng điệu ngay lập tức trở nên tức giận: "Hy vọng sau này khi anh Tăng đây nói chuyện có thể dành ra chút thời gian kiểm tra sự thật trước khi nói, cũng nên chịu trách nhiệm cho chính lời nói và hành động của mình.
Hiểu rõ vấn đề, đừng có khi chưa rõ sự tình bên trong như thế nào đã đem đi nói hươu nói vượn với người khác!" Sắc mặt Tăng Vỹ liền trở nên khó coi.
Bạch Cẩm Sương chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế trang sức, có quyền gì mà nói mình như thế? Có điều Mặc Tu Nhân nghe được những lời này của Cẩm Sương, tâm tình liền trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Anh khế cười: “Cậu nghe chưa? Sau này đừng có mà ăn nói xằng bậy nữa!” Sắc mặt Tăng Vỹ cứng đờ, xấu hổ cười một tiếng: “Cảm ơn tổng giám đốc Mặc đã chỉ bảo, về sau tôi nhất định sẽ chú ý hơn” Khi Mặc Tu Nhân và Cẩm Sương rời đi, sắc mặt Tăng Vỹ mang theo chút u ám vẫn đứng yên tại chỗ.
Sau bữa tiệc, Tu Nhân lái xe đưa Cẩm Sương về lại biệt thự số một Hương Uyển, suốt dọc đường cô không hề mở miệng nói chuyện.
Về tới nhà, cô thay giày định bước lên lầu. Mặc Tụ Nhân nhướn mày, cô vân còn đang giận dỗi hay sao? Cô vừa bước lên đến cầu thang đã bị anh gọi giật ngược trở lại: “Bạch Cẩm Sương!” Cô xoay người nhìn anh một cái: “Có chuyện gì sao, anh Mặc?” Cô vẫn còn đang mặc trên mình bộ váy dạ hội, dưới ánh đèn vàng êm dịu, cô như một tiên nữ giáng trần giữa những màn pháo hoa lung linh, rực rỡ của loài người.
Anh không chút nhẫn nại bước đến trước mặt cô: “Em vẫn còn giận sao?” Cô mím môi: “Không cói” Mặc Tu Nhân nhướn mày: “ Thế sao không thèm để ý tới anh?” Cẩm Sương nhìn anh một cái: Tôi không giận dỗi sẽ để ý tới anh hay sao? Anh Mặc, anh đang nghĩ cái gì thế?” Mặc Tu Nhân cong môi: “Giọng điệu này của em chắc chắn là vẫn còn giận dỗi, có nói thế nào thì anh cũng không tin là em hết giận rồi đâu!” Cẩm Sương liếc mắt nhìn anh một cái, thực ra bản thân cô cũng không có giận anh như đến mức như thể: “Anh tin hay không thì kệ anh!” Vừa nói xong định xoay người bước lên lầu thì anh đã nắm lấy tay cô kéo cô ngược trở lại, cô cau mày nhìn anh: “Anh còn có chuyện gì nữa?” Mặc Tu Nhân nhìn Cẩm Sương một cách chăm chú, tối hôm nay khi nhìn thấy bộ dạng của cô, trong lòng anh đã động tâm rồi, ý nghĩ muốn được gần gũi cô hơn không ngừng thôi thúc anh.
Giờ phút này, cô trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết, mọi hành động của cô đều trở nên đẹp đẽ, kế cả hành động nhíu mày kia, càng làm cho anh muốn chiếm cô thành của riêng mình. Anh đột nhiên bước lên phía trước từng bước từng bước một, từng chút thu hẹp dần khoảng cách giữa anh và cô, trong chốc lát khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách nhau một gang tay.
Cẩm Sương lập tức trở nên căng thẳng: “Anh...Anh muốn làm gì?” Mặc Tu Nhân nhìn cô như một Tiếu Bạch đang cực kỳ lo lảng, khẩn trương, đang nhìn chăm chăm anh mới một đôi mắt mở to đầy cảnh giác. Vừa vô tội lại vừa hồn nhiên.
Anh tự hỏi không biết có phải bản thân vì uống hai ngụm rượu trong bữa tiệc tối mà say rôi hay không, anh không kiểm soát được hành vi và ý nghĩ của chính mình nữa. Anh si ngốc nhìn Bạch Cẩm Sương, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng hỏi cô: “Anh có thể hôn em được không?” Bạch Cẩm Sương sửng sốt, còn chưa kịp chờ tới khi cô phản ứng lại Mặc Tu Nhân đã hôn lên môi cô, trực tiếp đè cô vào tường, hôn cô say đảm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT