Bạch Cẩm Sương nghẹn ngào, cô còn có thể từ chối sao? Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn cô, không nói một lời nào.
Anh đã mất bình tĩnh vào đêm hôm đó và không bao giờ xuất hiện trở lại trước mặt cô nữa.
Bây giờ anh biết rất rõ ràng, chính anh cũng đã để ý, Bạch Cẩm Sương đơn giản chỉ là nhớ ơn cứu mạng của anh nên mới nguyện ý nghe lời nói của anh, đồng ý nói chuyện với anh.
Tuy nhiên trong thâm tâm của có, bọn họ như từ đầu chỉ là mối quan hệ thỏa thuận.
Trong lòng Mặc Tu Nhân thật sự rất tức giận, đấy là ý muốn của anh ngay từ đầu còn hiện tại bây giờ anh không còn nghĩ như thế nữa.
Anh nhìn Bạch Cẩm Sương, trong lòng càng giận, bởi vì cô giữ thái độ lạnh nhạt đối với chính anh, làm cho anh khó chịu đến mức muốn tìm một nơi nào đó để trút hết cảm xúc.
Tuy nhiên, không nhìn thấy cô thì anh lại bắt đầu cảm thấy nhớ cô.
Nghĩ tới những lời cảnh cáo dành cho Bạch Cẩm Sương lúc đầu, Mặc Tu Nhân cuối cùng cũng cảm nhận được, cầm một tảng đá lên rồi tự đập vào chân mình rốt cuộc có cảm giác thế nào.
Hai ngày không gặp, ngay từ lúc anh nhìn thấy cô, trong lòng dường như mới bình tĩnh trở lại.
Bạch Cẩm Sương không để ý đến điểm khác thường của anh, cô còn suy nghĩ thật nghiêm túc, vô cùng khẩn trương nói: "Buổi tối tôi còn phải tham gia buổi tiệc họp lớp, nếu tôi đưa anh đi làm thì buổi tối không có cách nào để đưa anh về cả!”
"Em nói một hồi như vậy, ý em là không muốn đưa tôi đi làm!"
Bạch Cẩm Sương vội vàng lắc đầu: "Thật sự không phải, tôi nói thật mài!"
Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng, giọng nói cứng ngắc: "Chỉ cần em đưa tôi đi làm! Tan làm không cần em quan tâm!"
Vẻ mặt cô vẫn còn một chút do dự.
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân trở lên khó coi một chút, bao nhiêu người tốt xấu thì ai cũng mong muốn đưa anh đi làm nhưng anh chỉ đồng ý để cô đưa đi.
Từ trước đến giờ, anh chưa từng ở gần một người đến như vậy.
Cảm giác cùng lòng tự trọng ở trong lòng không ngừng đấu tranh.
Anh nặng nề nhìn cô, bất đắc dĩ phải sử dụng đại chiêu: "Sau lưng tôi còn đang bị thương, lái xe sẽ làm miệng vết thương bị rách!"
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương khẽ thay đổi, lập tức nhìn anh với vẻ mặt đầy lo lắng: "Tôi đưa anh đi, buổi tối tan làm tôi có thể đưa anh đi về trước, sau đó đi tham gia buổi họp lớp sau cũng được!"
Mặc Tu Nhân vô cùng đau lòng, cuối cùng Bạch Cẩm Sương cũng tình nguyện đưa anh đi làm, thái độ còn vô cùng tốt bụng! Chỉ tiếc rằng, chỉ vì anh vì cô mà bị thương nên trong lòng cô mới áy náy.
Mặc Tu Nhân ngồi bên cạnh Bạch Cẩm Sương trên xe, trong lòng vừa thấy khó chịu lại vừa ngọt ngào, cái loại cảm giác mâu thuẫn này, e là một người chưa thích ai bao giờ chắc chắn sẽ không hiểu nổi.
Mặc Tu Nhân biết, anh có thể ép Bạch Cẩm Sương cùng mình đi lấy giấy chứng nhận, thậm chí là không ly hôn, quan trọng là, anh lại không có biện pháp khiến cô thật sự yêu anh.
Bạch Cẩm Sương khởi động xe, anh ngồi ở ghế phụ với vẻ mặt mờ mịt không biết là đang suy nghĩ gì.
Cô chủ động hỏi anh: "Vết thương của anh đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Mặc Tu Nhân liếc mắt nhìn cô một cái, bóc vỏ một viên kẹo và thản nhiên nói: "Ừ, đỡ hơn chút, tác phẩm lần này thật sự rất tốt, chúc mừng em!"
Mùi bạc hà nhẹ lan tỏa trong xe.
Bạch Cẩm Sương mím môi nói: "Cảm ơn!"
Chủ đề của cuộc thi trang sức Trái Tim Của Biển chính là thiết kế một bộ trang sức theo Trái Tim Của Biển.
Linh cảm của cô đến từ chính tác phẩm nghệ thuật ở Công Viên Hải Dương, bức tượng trái tim của biển bằng đồng màu xanh, hai trái tim giao nhau được cải tiến lại và sửa đổi chút thành đường viền hoa của những con sóng biển, để ý nghĩa và vẻ đẹp của bản thiết kế cùng tồn tại.
Mặc Tu Nhân không nói thêm gì nữa, anh nhìn ra ngoài cửa sổ của xe, không biết suy nghĩ điều gì, vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng, thờ ơ.
Gần đến công ty, Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng nhớ tới chuyện của Sở Tĩnh Dao.
"Đúng rồi, anh Mặc, tình hình của Sở Tĩnh Dao như nào rồi, với lại chuyện tôi bị dị ứng có liên quan gì đến cô ta không?"
Ánh mắt Mặc Tu Nhân trầm xuống, vẻ mặt u ám không rõ: "Chuyện em bị dị ứng không phải do cô ta làm, chỉ là cô ta bị tình nghi là bắt cóc và gây thương tích cho người khác, lần này tôi sẽ không để cô ta tác yêu tác quái nữa!"
Bạch Cẩm Sương hiếu rõ, xem ra lần này Sở Tĩnh Dao phải ngồi chơi mấy năm trong tù rồi, không thể thoát ra ngoài.
Chỉ là, như vậy cũng là chuyện tốt, loại người như Sở Tĩnh Dao, trong lòng bất chính để cô ta bên ngoài xã hội sẽ gây nguy hiểm! Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương không nói gì, nhíu mày nhìn cô một cái: "Chẳng lẽ em lại mềm lòng rồi sao?"
Cô lắc đầu: "Không có, đây là trừng phạt đúng tội của cô ta, chỉ là chuyện tôi bị dị ứng, thật sự không có liên quan đến cô ta sao?"
Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, như lọt vào trong màn Sương nói một câu: "Sau này em sẽ biết thôi!"
Bạch Cẩm Sương vẫn không biết, những lời này của Mặc Tu Nhân rốt cuộc có ý gì.
Mãi cho đến khi tới công ty, cô nhìn thấy thông báo toàn công ty chuyện Phùng Hoàng Hân bị đuổi việc, lúc này mới đoán ra được chuyện của cô chắc chắn có liên quan đến cô ta.
Nghĩ lại, lúc trước Lâm Thanh Tuấn quay lại thành phố Trà Giang chính là xử lý việc này.
Mặc Tu Nhân có thể ra thông báo quan trọng như vậy, đuổi việc cô ta, cái này nói ra có nghĩa là muốn xóa tên cô ta khỏi giới trang sức.
Trừ khi có ai muốn đắc tội với Mặc Tu Nhân, nếu không chắc chắn sẽ không có ai nhận Phùng Hoàng Hân vào công ty.
Phải biết rằng, trang sức đá quý Hoàng Thụy đuổi việc một người, trừ khi mọi người muốn bị gạch tên khỏi Cuộc thi trang sức Thế Kỷ, nếu không sẽ không có khả năng sử dụng cô ta.
Bạch Cẩm Sương không biết chuyện gì liền nhớ tới lần ăn cơm ở Ôn Nguyệt Các, vẻ mặt thần bí của Phùng Hoàng Hân khi nghe được việc cô bị dị ứng, đã từ chối cùng cô tham gia cuộc thi trang sức Trái Tim Của Biển, tám phân là vì muốn có chứng cứ ngoại phạm.
Chỉ là, cô ta không nghĩ tới, cô ta bày mưu tính kế lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị Mặc Tu Nhân điều tra ra.
Giữa trưa vào lúc đang ăn cơm, Lâm Thanh Tuấn nói cho Bạch Cẩm Sương tình hình thực sự: "Khách sạn của bọn tôi đặt có một người anh họ hàng xa của cô ta, ở bếp sau động tay động chân bỏ thêm hải sản vào, tôi lúc trước cùng Thượng Vân Dương ăn điểm tâm, Phùng Hoàng Hân cũng cùng ăn hai lần nên cô ta biết, Thượng Vân Dương có một thói quen nhỏ, là thích lấy cơm cho những người ăn chung, nên lúc đó đã động tay động chân lên bát cơm!"
Bạch Cẩm Sương đột nhiên nhận ra, nói thật là chuỗi hoạt động này diễn ra lâu như vậy, cô ta thậm chí còn không muốn cùng đi đến.
Cùng lúc này, ở văn phòng của tổng giám đốc Mặc Tu Nhân đang ăn cơm thì nhận được một cuộc điện thoại từ nước ngoài.
"Mặc Tu Nhân, sao anh lại có thể quá đáng đến như vậy chứ!"
Giọng nói tức giận của Tống Chí Nam từ điện thoại truyền tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT