Cơ thể Bạch Cẩm Sương liền căng cứng lại, nhớ đến những gì Mạc Tu Nhân đã nói với cô lúc trước, đối xử tốt với đối phương là tàn nhẫn với chính mình, lúc này, cô đột nhiên không thể không đồng ý với lời này của Mạc Tu Nhân.

Những người như Sở Tĩnh Dao không đáng được thông cảm chút nào.

Hải Long Bình Bình cảm một con dao găm vào, rồi đưa cho Sở Tĩnh Dao.

Sở Tĩnh Dao quay người đi đến trước mặt Bạch Cẩm Sương.

Kết quả, cô vừa mới đi một bước, giọng nói của Mặc Tu Nhân đột nhiên vang lên: "Sở Tĩnh Dao, cô náo loạn đủ chưa?"

Tay Vừa nhận được dao găm của Sở Tĩnh Dao liền run lên, con dao găm trực tiếp rơi xuống đất.

Cô ta khó tin xoay người qua, nhìn bóng người trong góc, vẻ mặt cô ta không khỏi kinh ngạc, giọng nói hoảng hốt: "Tu… Tu Nhân."

Sở Tĩnh Dao không thể tin được rằng đám người mà cô ta cử đi lại dám bắt cả Mạc Tu Nhân tới.

"Không… Không thể, người bọn họ rõ ràng bắt được là Lâm Thanh Tuấn!"

Cô ta lấy đèn pin từ tay Hải Long Bình Bình, rồi soi tới.

Sau đó, cô ta nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Mạc Tu Nhân đang lạnh lùng nhìn cô ta.

Sở Tĩnh Dao lập tức hoảng sợ, cô ta xoay người lại, tát vào mặt Hải Long Bình một cái: "Đồ ngu, tôi kêu cô bắt Bạch Cẩm Sương, ai kêu các anh bắt anh tai"

Hải Long Bình ôm mặt, có chút tức giận, vẻ mặt vô cùng xấu hổ: "Lúc trước tôi đã nói với vô rồi, tôi bắt được một tên nhóc con, là cô nói trói hai đứa nó lại với nhau!"

Sở Tĩnh Dao sững người, sau đó cô ta nhớ lại cuộc gọi với Hải Long Bình trước đó, hình như có nói rằng anh ta đã bắt một người đàn ông đi cùng Bạch Cẩm Sương.

Nhưng lúc đó cô ta tưởng rằng đó là Lâm Thanh Tuấn, nhưng không ngờ lại là Mặc Tu Nhân! Cô ta nhìn Mạc Tu Nhân, rõ ràng trên người có dấu vết bị đánh, tức giận nhìn Hải Long Bình: "Anh đánh anh ấy?"

Lúc này, Hải Long Bình cũng cảm nhận được người đàn ông này có thân phận không bình thường.

anh ta tự bào chữa: 'Là do anh ta động tay trước!"

Sở Tĩnh Dao tức giận rồi tát thêm anh ta một cái: "Anh là đồ ngu! Dù có như vậy nhưng anh cũng không được ra tay đánh anh ấy!"

Hải Long Bình không ngờ người phụ nữ này lại không biết xấu hổ như vậy, nếu không phải vì tiền thì bây giờ anh ta đã giết chết Sở Tĩnh Dao rồi.

Sở Tĩnh Dao cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của Hải Long Bình.

Cô ta xoay người, luống cuống nhìn Mạc Tu Nhân: "Tu Nhân, em… em không cố ý, em không biết… Em thật sự không biết anh sẽ ở cùng con khốn Bạch Cẩm Sương này!"

Mạc Tu Nhân thờ ơ nhìn Sở Tĩnh Dao: "Vậy, nếu tôi không có ở đây, cô định làm gì Bạch Cẩm Sương?"

Sở Tĩnh Dao hoảng sợ đến cực điểm, cô ta không ngờ tất cả lại trở nên như thế này.

Cô ta chỉ muốn trốn nén Mạc Tu Nhân rồi bí mật xử lý cho Bạch Cẩm Sương, để từ nay về sau Bạch Cẩm Sương sẽ không còn suy nghĩ gì với Mạc Tu Nhân nữa, nhưng cô ta không ngờ mọi chuyện lại thành như bây giờ.

Hai mắt cô ta đỏ hoe: "Tu Nhân, lần này em sai rồi. Anh buông tha cho em đi. Em sẽ không làm chuyện dại dột như vậy nữa, được không?"

Giọng nói của Mạc Tu Nhân hờ hững: "Cô vẫn còn muốn có lần sau nữa sao?"

Cơ thể Sở Tĩnh Dao cứng đờ đứng tại chỗ, cô ta thật ngốc, cô ta không biết mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, bây giờ cô không biết phải làm sao.

Ánh mắt Mạc Tu Nhân lóe lên, nhân lúc Sở Tĩnh Dao còn đang trong tình trạng hoảng loạn, thấp giọng nói: "Sở Tĩnh Dao, cô mau thả tôi ra!"

Sở Tĩnh Dao giật mình, cô ta định bước tới cởi trói cho Mạc Tu Nhân.

Kết quả, Hải Long Bình liền nắm lấy cánh tay cô ta: "Bà chủ, cô không thể đế anh ta đi!"

Sắc mặt Sở Tĩnh Dao càng thêm khó chịu: "Cái gì? Còn muốn trói anh ấy nữa sao? Anh có biết anh ấy là ai không?"

Hải Long Bình bị chọc đến tức giận: "Tôi không quan tâm anh at là ai, cô cứ nghĩ kỹ đi, nếu bây giờ buông tha bọn họ thì sẽ có kết quả tốt được sao?"

Thân phận của Mạc Tu Nhân không đơn giản, nếu thả anh ta ra, tất cả bọn họ sẽ đều phải chết! Sở Tĩnh Dao nghe thấy điều này, cô ta ngay lập tức nghĩ tới chuyện lực trước chỉ vì cô ta đã thay đổi thiết kế của Bạch Cẩm Sương mà Mạc Tu Nhân muốn đánh gãy một tay của cô ta.

Đột nhiên cô ta dừng lại.

Hải Long Bình nhìn cô ta cứ bất động như vậy, định tiếp tục thuyết phục cô ta, nếu không được thì anh ta sẽ giết Mạc Tu Nhân.

Kết quả là, Sở Tĩnh Dao đột nhiên cúi xuống, trực tiếp nhặt con dao găm trên mặt đất lên, cô ta có bộ dạng như bị quỷ: "Tu Nhân, đừng trách em, em đã cố gắng hết sức rồi.Những điều không thể làm em sẽ không làm. Anh cứ yên tâm, em sẽ không làm hại anh. Chỉ cần em làm hỏng khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương, thì tương lai về sau anh sẽ không bị khuôn mặt của cô ta mê hoặc nữa, đúng không?"

"Em làm điều này đều là vì anh cả, anh sẽ tha thứ cho em, đúng không?"

Sở Tĩnh Dao nói xong rồi cầm dao găm đi về phía Bạch Cẩm Sương.

Đáy mắt Hải Long Bình lệ ra vẻ chán ghét, uống công anh ta nói một hồi lâu như vậy, Sở Tĩnh Dao vẫn chỉ muốn đối phó Bạch Cẩm Sương này, rồi sau đó sẽ buông tha cho Mộ Tu Nhân.

anh ta đứng ở phía sau dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát, chỉ cần Sở Tĩnh Dao dám thả Mặc Tu Nhân ra, anh ta sẽ không khách sáo! Sở Tĩnh Dao đến gần Bạch Cẩm Sương, Mạc Tu Nhân có chút lo lắng, lập tức cao giọng: "Sở Tĩnh Dao! Hãy tỉnh táo! Cho dù cô có làm tổn thương mặt Bạch Cẩm Sương, tôi cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô dâu!"

Sở Tĩnh Dao liếc anh một cái, cười nhẹ, giọng điệu có chút đáng sợ: "Vậy thì em càng không thể buông tha cho Bạch Cẩm Sương được!"

Mạc Tu Nhân chịu đựng vết thương trên người, trực tiếp giãy dụa ngồi dậy, cố gắng ngăn cản Sở Tĩnh Dao.

"Sở Tĩnh Dao, dừng lại cho tôi, đừng làm loạn!"

Nhìn thấy Sở Tĩnh Dao đã đi đến Bạch Cẩm Sương, Mạc Tu Nhân vô cùng lo lắng.

Tuy nhiên, Sở Tĩnh Dao dường như không nghe thấy lời của Mạc Tu Nhân, cô ta rút con dao găm trong tay ra và dí thẳng vào mặt Bạch Cẩm Sương.

Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, tay chân Mạc Tu Nhân đều bị trói cả, di chuyển không thuận tiện.

Anh trực tiếp dùng lưng để bảo vệ Bạch Cẩm Sương.

Tiếng dao găm xuyên qua da thịt vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play