Vân Thành Nam nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân, đáy mắt nổi lên địch ý rõ ràng. 

Bạch Cẩm Sương không biết làm thế nào, Vân Thành Nam lại cố tỏ ra là mình đang lo lắng cho cô. 

Cô rất sợ Vân Thành Nam ở trước mặt Mặc Tu Nhân nói cái gì không nên nói, cô vội vàng giải thích: "Viện trưởng Vân! Anh Mặc biết chuyện tôi bị tai nạn xe nên mới cố ý đến thăm tôi một chút”

Vừa nói xong cô lại quay sang giải thích với Mặc Tu Nhân: "Viện Trưởng Vân biết tôi bị tai nạn nên mới đặc cách để tôi đi cửa sau, còn muốn cho tôi làm kiểm tra tổng quát" Sau khi nghe cô giải thích, mặt anh không cảm xúc gì, trong giọng nói lại không mặn không nhạt: "Vậy thì phải cảm ơn viện trưởng Vân rồi!"

Từ trước tới giờ Vân Thành Nam luôn bày ra bộ dạng tao nhã lịch sự, bây giờ lại trở nên có chút âm trầm: "Chuyện tai nạn của Cấm Sương có liên quan tới Bạch Linh Lan!"

Mặc Tu Nhân hình như cũng nhận ra được chuyện gì, anh đi về trước một bước, theo bản năng che chở phía trước Bạch Cẩm Sương: "Vậy sao? Nếu vậy chuyện này cũng không có liên quan gì đến viện trưởng Vân mài Anh chỉ cần có trách nhiệm cứu sống người bị thương là được!"

Sắc mặt Vân Thành Nam có chút khó coi: "Mặc Tu Nhân, cho dù tôi có ba đầu sáu tay cũng không thế cùng lúc ngăn hết người này tới người khác liên tục gây rối, rồi để gây ra những thương tích kia!" Mặc Tu Nhân nhíu mày, vẻ mặt anh lạnh lùng không giống người khác: "Thật sao? Nếu vậy, đoán chừng tất cả đều chết hết, cũng không cần anh tới cứu người bị thương nữa rồi: Sắc mặt Vân Thành Nam càng khó coi hơn: "Mặc Tu Nhân, anh đây là thừa nhận.. " 

Bạch Cẩm Sương vội vàng cắt đứt lời nói của anh ta: "Viện trưởng Vân!" Cô thực sự không hy vọng Vân Thành Nam nói chuyện với Mặc Tu Nhân lại không có chứng cứ rõ ràng, sau đó lại cãi nhau đến mức không có hồi kết. 

Vân Thành Nam ngẩn người, anh ta chợt nhìn về phía Bạch Cẩm Sương lại thấy chân mày cô nhíu lại liên tục. 

Vân Thành Nam hít sâu một hơi, vẻ mặt ấm ức nhìn về phía Mặc Tu Nhân: "Tôi thấy ý tưởng của anh Mặc có chút cực đoan, tôi đề nghị anh nên đi khám bác sĩ tâm lý đi!"

Ngược lại Mặc Tu Nhân lại chế giễu: "Từ nhỏ tôi vẫn luôn có suy nghĩ này, cũng chưa từng đi khám bác sĩ tâm lý cũng sống rất tốt- Vân Thành Nam châm chọc cười: "Vậy mong rằng sau này anh Mặc đây cũng không có gánh nặng trong lòng, tiếp tục sống tốt như bây giờ” Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng, anh không để những mánh khóe vặt vãnh của Vân Thành Nam trong mắt: "Tôi không làm chuyện trái lương tâm thì có gánh nặng trong lòng làm gì chứ!" Bạch Cẩm Sương thấy hai người đối chọi gay gắt, cô vội vàng ngăn cản Vân Thành Nam nói tiếp.

Cô nói: "Viện trưởng Vân, bây giờ tôi muốn về nhà, nếu có chuyện gì anh có thể liên lạc với tôi qua điện thoại" Anh ta hơi mím môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhằm vào Mặc Tu Nhân nữa: "Vậy trên đường về cẩn thận chút, tôi không tiên cô nữa!" Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái, sau đó vội vàng kéo tay Lâm Kim Thư xoay người rời đi. 

Ánh mắt Mặc Tu Nhân thâm trầm nhìn Vân Thành Nam, về phía Vân Thành cũng không kiêng nể mà nhìn thẳng lại anh. Mặc Tu Nhân khẽ hừ một tiếng rồi xoay người đuổi theo Bạch Cẩm Sương.

Đến bãi đậu xe, Lâm Kim Thư lái xe rời đi một mình. Còn xe của Bạch Cẩm Sương đã mang đi sửa rồi nên cô không câu nệ mà leo lên xe của Mặc Tu Nhân. Xe rời khỏi bệnh viện, Bạch Cẩm Sương nghĩ đến những lời nói của Vân Thành Nam, cô vẫn không nhịn được liền hỏi: "Tổng giám đốc Mặc, làm sao biết tôi xảy ra tai nạn giao thông?” Ý của cô rất rõ dù cô chưa nói ra, Mặc Tu Nhân cũng hiếu, chuyện này là anh chú ý tới vụ tai nạn xe của Bạch Linh Lan, lúc này mới phát hiện anh cũng có liên quan. 

Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân sa sầm: "Triệu Văn Vương đã nói cho tôi biết!”

Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm gò má Mặc Tu Nhân, cô tiếp tục truy hỏi: " Làm sao thư kí Triệu lại biết chuyện này được?”

Mặc Tu Nhân nhận ra điều cô muốn biết không nằm ở đây, qương mặt tuấn tú của anh căng thẳng: "Bạch Cẩm Sương, rốt cuộc cô muốn hỏi gì?" Bạch Cấm Sương nghe được câu này của anh, dũng khí để hỏi của cô như khinh khí cầu bị đâm thủng xẹp lép lập tức chẳng còn lại gì.

Cô mím môi, thanh âm buồn bực: "Không có gì cả!" Mặc Tu Nhân có chút ngạc nhiên, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ nói chuyện của ba người kia, cùng cô ngả bài, nhưng lại không ngờ tới Bạch Cẩm Sương lại rút lui vào phút cuối. Đèn đỏ, anh không kìm được mà nhìn cô một cái. 

Mặc Tu Nhân thầy trên trán cô quấn băng mỏng, nghĩ tới lúc anh ở trước cửa phòng phẫu thuật, trước nay anh chưa từng làm việc này bao giờ, nhớ lại bộ dạng ngu xuẩn của mình, trong lòng anh lập tức có chút không được tự nhiên. 

Anh hảng giọng một chút: "Trán của cô bị thương sao? Bác sĩ nói thế nào?” Bạch Cẩm Sương nhìn anh một cái: "Ừ, không nghiêm trọng lắm, bị xây xát một chút, chấn động não nhẹ, không có chuyện gì lớn cả" Mặc Tu Nhân chỉ *ừ' một tiếng rồi không nói gì thêm. 

Lần này Bạch Cẩm Sương cũng im lặng, không hỏi gì nữa. . truyện đam mỹ

Nhưng mà những lời nói của Vân Thành Nam vẫn cứ mãi xoay quanh trong đầu cô. Về đến biệt thự số một Hương Uyển, cô vào phòng, tắm rửa sạch sẽ nhưng không thấy buồn ngủ chút nào. Bạch Cẩm Sương cảm giác, nếu tối nay cô làm bộ chuyện gì cũng không biết thì cô thực sự không thể ngủ được. Xuống lầu uống nước, cho bản thân chút dũng khí, cô định đi tìm Mặc Tu Nhân để hỏi rõ ràng. Kết quả, cô vừa bỏ ly xuống xoay người lại đã thấy Mặc Tu Nhân đứng ở cửa cầu thang, mặt anh không cảm xúc nhìn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play