Hai người đều chưa uống quá nhiều, đã bị đuổi về nhà. Hướng Viễn Thần vốn muốn về nhà ba mẹ, lại bị ba mẹ cưỡng ép đẩy về.
Ông trời ơi, chẳng lẽ con thật sự phải sống cùng một phòng với tên sắc lang kia sao? Hướng Viễn Thần nhìn Vu Vũ Hàm im ỉm ở phía sai, sao nhìn kiểu éo gì cũng thấy đang tính kế thế nhỉ?
"Phải nên giường nha." Dù Vu Vũ Hàm đã cố làm vẻ mặt đứng đắn, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo ý cười, biểu lộ rõ ràng tâm trạng của cậu đang rất tốt.
Đây rõ ràng là người làm dao thớt, ta làm thịt cá mà. Không được, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được. Hướng Viễn Thần đột nhiên lướt tới hai thùng bia mới mua đặt dưới đất, bắt đầu lên kế hoạch.
Vu Vũ Hàm vừa mới tắm đi ra liền thấy Hướng Viễn Thần đã mở ra hai lon bia, nháy mắt liền hiểu rõ ý đồ của đối phương, nhưng cũng không lo sợ, chỉ cười một cái rồi ngang nhiên đi tới.
Kỳ lạ, sao Vu Vũ Hàm lại bình tĩnh như vậy? Hướng Viễn Thần nhớ rõ trước kia Vu Vũ Hàm chính là 'một ly liền gục' mà. Chàng trai trẻ, đầu hàng sớm còn được khoan hồng.
Nhưng Vu Vũ Hàm lại thoải mái ngồi xuống, cầm lấy một lon, nói: "Nói đi, anh muốn làm gì đây?"
"Hôm nay tôi bị xoay mòng mòng rất lâu, có rất nhiều chuyện muốn hỏi, tôi hỏi cậu đáp và phải uống, đương nhiên là cậu cũng có thể hỏi tôi."
Rõ ràng là đang muốn chuốc say mình, Vu Vũ Hàm xoay lon bia trong tay, trong lòng lại cười đắc ý.
"Tôi trước, lần trước có phải là cậu và Lâm Hiểu cố tình diễn cho tôi xem không?"
Vu Vũ Hàm uống một hớp lớn, nói: "Đó là kế sách khuê mật tốt của anh nghĩ ra." Lập tức đẩy sạch trách nhiệm ra khỏi bản thân.
Hướng Viễn Thần thầm mắng Lương Bội Văn, lại hận bản thân lại hao tổn tinh thần vì cái trò dở hơi này.
"Mấy năm qua, anh có từng tìm người khác không?" Vu Vũ Hàm hỏi thẳng vào vấn đề, làm bộ không hề để ý nhưng thật ra trong lòng lại để ý chetme.
"Không có." Hướng Viễn Thần nhìn Vu Vũ Hàm cười vui vẻ, thấy thế nào cũng rất kỳ cục.
"Có phải chuyện tôi trở lại bên cạnh cậu, cho tới ngày hôm nay, đều nằm trong kế hoạch của cậu."
"Không phải." Vu Vũ Hàm ngửa đầu uống sạch một lon, đặt ở trên mặt đất, ánh mắt lại rất tỉnh táo nhìn Hướng Viễn Thần. "Công ty của bọn anh bị phá sản, hoàn toàn là trùng hợp, em không hy vọng anh lại chán ghét em."
Hướng Viễn Thần nghiêng đầu, có hơi ngượng ngùng khi bị nhìn, cứ có cảm giác mất vấn đề của mình chả là gì so với Vu Vũ Hàm.
"Mấy năm qua anh không có người khác, nhưng chắc là có đi tìm nhỉ?" Vu Vũ Hàm còn chưa quên chuyện mấy năm trước Hướng Viễn Thần suýt chút nữa đã bị bán khi đi vào quán bar.
Không ngờ là Hướng Viễn Thần lại ngưng một lúc rồi mới nói: "Không có."
Ánh mắt Vu Vũ Hàm hiện lên tia bất mãn, người kia dám nói dối, còn đi tìm người khác sau lưng mình, để xem tí nữa mình xử lý anh ấy như thế nào.
"Vậy... mấy năm qua cậu có đi tìm người khác hay không?" Cuối cùng thì Hướng Viễn Thần cũng bắt được vấn đề quan trọng.
Không ngờ là ánh mắt Vu Vũ Hàm trầm xuống, chậm rãi nói: "Sao em có thể đi tìm người khác được đây, mỗi tối khi em nhắm mắt lại đều thấy hình bóng của anh, tay của em đặt trên eo của anh, liếm khắp cơ thể của anh, cảm giác cả người đều nóng như cái bàn là, chỗ kia lại vừa nóng vừa cứng..."
Vu Vũ Hàm còn dâm đãng liếm miệng lon bia, nhìn phản ứng đáng yêu của Hướng Viễn Thần, cười càng vui vẻ hơn.
Hướng Viễn Thần nhận ra mình bị trêu đùa, chỉ biết dùng bạo lực để che giấu nội tâm của mình, ném một lon bia rỗng qua. Không biết có phải lâu lắm không làm chuyện kia hay không, vừa nãy khi Vu Vũ hàm nhìn mình, ánh mắt lia đến đâu là nóng tới đấy, chẳng lẽ mình thật sự thèm khát tới như vậy sao?
Bia trong thùng đã chẳng còn một lon, Hướng Viễn Thần thậm chí cảm thấy hơi choáng váng, nhưng cơ thể vẫn rất nóng, thật muốn cởi bỏ hết trói buộc trên người. Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, liền phát hiện Vu Vũ Hàm đang ngồi thảnh thơi nhìn hắn xé đồ.
Kỳ lạ, rõ ràng Vu Vũ Hàm uống nhiều hơn hắn, sao có thể "bình chân như vại" thế kia.
Như là để trả lời cho vấn đề của hắn, Vu Vũ Hàm chậm rãi mở miệng nói: "Từ sau khi anh rời đi, em liền cố gắng luyện tập tửu lượng, chỉ để anh không coi em là trẻ con nữa, chỉ để chờ một ngày có thể tỉnh táo nhìn anh cời quần áo."
"Có phải hiện giờ anh cảm thấy cơ thể rất nóng?"
Hiện giờ Hướng Viễn Thần xụi lơ như bùn nhão, ngay cả sức lực để cởi quần áo cũng không có, ánh mắt tan rã gật gật đầu.
"Xem ra dược hiệu không tồi."
Một chút tỉnh táo cuối cùng trong đầu giúp Hướng Viễn Thần nghe hiểu được ý trong câu nói kia, hắn muốn đứng lên đá cho cậu một cú, nhưng đứng lên được một lúc lại từ từ ngã về phía Vu Vũ Hàm.
Đỡ lấy người làm mình ngày đêm nhung nhớ, đầu Vu Vũ Hàm cọ cọ vào trước ngực của đối phương.
"Em cũng rất thích kiểu ôm ấp yêu thương như này, nhưng tốt nhất là chừa chút sức lực ở trên giường đi."
Hướng Viễn Thần bị bế lên giường mà không thể phản kháng được, Vu Vũ Hàm nhẹ nhàng cởi áo khoác tây trang và áo sơ mi duy nhất của Hướng Viễn Thần như đang mở quà.
"Lúc trước em từng nghĩ tới cảnh anh mặc tay trang bị em chơi, nhất định sẽ rất kích thích, vì mỗi khi anh làm việc đều trưng ra vẻ cấm dục."
"Xem ra sau khi rời khỏi em, anh đã cố gắng tập thể hình, tiếc là ông trời đã định anh vĩnh viễn không có khả năng đấu lại em."
"Chỗ này của anh vẫn đáng yêu như ngày nào, muốn em liếm liếm nó không?" Điểm trước ngực bị người khác nhẹ nhàng vân vê, Hướng Viễn Thần khó chịu rên một tiếng, có một chút ham muốn.
"Anh không có đi tìm người khác sau lưng em đâu nhỉ?" Vu Vũ Hàm vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm cắn.
Lúc này tâm trí của Hướng Viễn Thần đã mơ hồ, chỉ dựa vào phản ứng trước ngực mà ưỡn ngực về phía miệng của người kia.
"Xịtttt..." Nơi đó bị Vu Vũ Hàm gảy nhẹ, Vu Vũ Hàm làm bộ lớn tiếng nói: "Có nói hay không!"
"Tôi có nghĩ..... nhưng chỗ đó.... không có cậu.... Ư." Câu trả lời đáng yêu này khiến hạ thân của Vu Vũ Hàm cứng đến khó chịu, nhưng cậu phải khiến Hướng Viễn Thần thoải mái trước đã.Một bàn tay tiếp tục đi xuống, cầm lấy Tiểu Thần nhỏ, bắt đầu vuốt ve.
"Vậy cậu..... Ư..... nói thật sao?" Hướng Viễn thần cố duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng.
Nghe thấy vợ yêu hỏi như vậy, Vu Vũ Hàm lại nổi tâm tư muốn trêu chọc một chút, cười tà tà nói: "Đương nhiên là không, bên người em vẫn luôn có bạn giường cố định."
Hướng Viễn Thần nghe được đáp án này, trong lòng đau nhói, giãy giụa không có kết quả, chỉ có thể cắn chặt môi dưới không phát ra một chút âm thanh nào.
Thấy Hướng Viễn Thần cắn môi trắng bệch, Vu Vũ Hàm đau lòng muốn xỉu, nhanh chóng nói: "Tên đó đang hầu hạ phía dưới của anh đấy."
Cuối cùng Hướng Viễn Thần cũng hiểu lời nói của Vu Vũ Hàm, trừng mắt liếc cậu một cái, nhưng vì đôi mắt ngấn nước kia lại khiến người ta thấy rất quyến rũ.
Vu Vũ Hàm sợ mình không kiên trì được tới cùng, đành phải đẩy nhanh tốc độ tay, nghe được âm thanh thoải mái của người dưới thân, tay Vu Vũ hàm cũng không nhìn được mà mò xuống dưới.....
Hết chương 50.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT