Hướng Viễn Thần ra khỏi xe riêng của Vu Vũ Hàm như thường lệ, có xe chở free thì ngu gì mà phải chạy lên xe buýt chen chúc.
Nhưng lần này lại khác với mọi khi, Hướng Viễn Thần nhìn thấy rất nhiều người đứng ở cổng công ty, trên người có máy quay, tay cầm micro, còn có rất nhiều tên các nhà báo khác nhau, chẳng lẽ công ty phá sản rồi? Sao lại nhiều phóng viên như này.
Hướng Viễn Thần vốn muốn lẻn vào từ bên rìa, kết quả không đợi hắn vào, đã nghe tiếng đám phóng viên hét lên và chạy tới như ông vỡ tổ.
Hắn bị dồn ép đến mức khó thở, những người đó còn nói liên hồi mỗi người một câu, khổn thể nghe rõ được cái gì, nhưng thi thoảng lại có nháy flash làm hắn loá hết cả mắt.
ĐM, không để cho người ta đường sống à! Ngay khi Hướng Viễn Thần sắp chết ngạt thì giọng nói của Vu Vũ Hàm vang lên sau đám đông.
"Người của tôi sắp bị chết ngạt vì các người rồi đấy."
Thấy vẻ mặt không tốt của Vu Vũ Hàm, đám phóng viên nhanh chóng tản bớt ra, khiến Hướng Viễn Thần ngồi bệt xuống, hít thở không khí trong lành một cách khó khăn, Vu Vũ Hàm bước đến bên cạnh hắn, cùng hướng mặt về đám phóng viên.
"Xin hỏi anh Hướng, anh có nghĩ là kế hoạch của mình sẽ thành công như vậy hay không?"
Kế hoạch? Hướng Viễn Thần dùng ánh mắt khó hiểu nhìn qua.
"Mặc dù Hướng Viễn Thần là thư ký riêng của tôi, nhưng năng lực của anh ấy rất tốt, nếu kế hoạch không thể thành công thì tôi sẽ không chọn." Vu Vũ Hàm lại đám lời thay Hướng Viễn Thần đang trưng vẻ mặt mơ hồ.
"Có người nói rằng anh đã từng làm ở công ty này, nhưng vì bị buộc phải rời khỏi công ty nên mới tới làm ở một công ty nhỏ khác đúng không?"
"......" Hướng Viễn Thần thật sự chả hiểu cái gì cả, nhìn cái micro để sát bên cạnh mình mà chẳng biết nên nói gì cho phải.
Vu Vũ Hàm lại nói: "Thật ra Hướng Viễn Thần chỉ muốn tới nơi khác tốt hơn để phát triển, lúc anh ấy rời đi tôi cũng thấy rất tiếc, hiện giờ anh ấy đã trở về nên tôi thấy rất vui."
Hướng Viễn Thần thấy Vu Vũ Hàm trả lời một các lưu loát, sao cứ có cảm giác đây là một âm mưu nhỉ?
"Vậy xin hỏi anh Hướng tuổi trẻ tài cao như thế liệu đã có bạn gái chưa?" Hỏi câu này nhất định là của nhà báo lá cải.
Hướng Viễn Thần vừa định gạt bỏ thì lại bị Vu Vũ Hàm chen vào nói trước: "Chủ nhật này Hướng Viễn Thần sẽ cử hành hôn lễ, nếu các vị phóng viên có hứng thú thì có thể đến chung vui, địa chỉ là......"
Ánh mắt của Hướng Viễn Thần lập tức bắn về phía khuôn mặt bình thản của Vu Vũ Hàm, sao cậu ta lại biết ngày và địa chỉ hôn lễ của mình, cái này ngay cả Lương Bội Văn với hắn còn chưa biết.Ngay khi đám phóng viên muốn hỏi linh tinh gì đó, bảo vệ trong công ty đột nhiên đi ra đẩy hết họ ra ngoài, Hướng Viễn Thần đang tiếp tục mơ mơ màng màng cũng bị Vu Vũ Hàm kéo vào công ty.
Cho tới khi đi tới thang máy chuyên dụng cho giám đốc, Hướng Viễn Thần mới hất tay Vu Vũ Hàm ra, hỏi: "Cậu không định giải thích một chút nào sao?"
Vu Vũ Hàm lại mặt dày nói: "Lúc trước khi anh ký hợp đồng thì cả bản kế hoạch sản phẩm của anh trước đó cũng đã được ký, em hoàn toàn có quyền chọn dùng hay là không. Anh nhìn xem, sản phẩm rất được ưa chuộng, một ngày hôm qua mà đã bán vượt mức của bất kỳ sản phẩm nào năm trước."
Thấy sắc mặt của Hướng Viễn Thần không được tốt lắm, cuối cùng Vu Vũ Hàm cũng kiên nhẫn giải thích: "Anh luôn nói là em không sắp xếp công việc cho anh, thực ra là em vẫn luôn nghĩ cách để sản phẩm của anh được tung ra thị trường, hiện giờ anh đã thành công như vậy, hẳn là sẽ không trách tội em đi."
Hướng Viễn Thần nghẹn lời khi nghe giọng điệu an ủi như này. Sao Vu Vũ Hàm không thích mình mà lại cứ đối xử dịu dàng với mình như vậy chứ? Hắn vẫn muốn hỏi sao Vu Vũ Hàm lại công bố tin tức kết hôn của mình?
"Đây là đại lễ tân hôn em muốn tặng cho anh." Vu Vũ Hàm vẫn cười như mộc xuân phong, Hướng Viễn Thần chỉ biết bó tay, hiện giờ hắn đang lo lắng không biết nên giải thích như nào với Lương Bội Văn đây.
"Hôm nay tôi mệt quá, tôi muốn quay về một lúc, dù sao thì cũng phải thương lượng chuyện này với Lương Bội Văn."
Hai người nhìn nhau không nói gì, sau khi Vu Vũ Hàm đi xuống tầng trệt của mình, nhìn Hướng Viễn Thần dần khuất sau cánh cửa thang máy, trên mặt lộ ra nụ cười tươi.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
[Cái gì! Sao mọi chuyện lại vỡ lở ra như vậy?] Tiếng Lương Bội Văn hét chói tai phát ra từ điện thoại.
Hướng Viễn Thần ngồi ở bồn hoa ven đường, áo khoác âu phục đặt ở một bên, cả người đều lộ vẻ chán nản đến cực điểm.
[Anh cũng không ngờ là sẽ biến thành như thế này.] Hướng Viễn Thần bất lực trả lời, có hai cô gái trên đường nhìn hắn chỉ trỏ.
[Hay là hai ta cứ thuận theo đi, dù sao thì em cũng có thể nhìn mặt anh cả đời được.] Lương Bội Văn cười khẩy nói.
[Bội Văn, em..... chờ một chút.]
Hướng Viễn Thần hai nữ sinh cứ đứng nhìn chằm chằm hắn, liền đặt điện thoại xuống, quả nhiên hai nữ sinh kia đi tới, hỏi: "Xin hỏi..... Anh là Hướng Viễn Thần của Vu thị sao?"
Kỳ lạ, sao hai cô ấy lại biết mình, Hướng Viễn Thần vừa nghi hoặc vừa gật gật đầu.
Kết quả là hai nữ sinh liên trao đổi ánh mắt cho nhau, sau đó hét lên: "Anh còn đẹp trai hơn ở trên TV nữa, nghe nói anh sắp kết hôn, chúc mừng anh."
Hướng Viễn Thần có xúc động muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng vẫn cố nhịn xuống, bởi vì hiện giờ hắn đang đại diện cho Vu thị, mà không chỉ có một mình hắn.
"Cảm ơn."
"Nhưng anh với vị giám đốc kia tình cảm như vậy, tiếc là nam với nam sẽ không hạnh phúc." (Ai nói 🙂)
"Đúng vậy, đúng vậy."
Hướng Viễn Thần không thể ngăn được câu chuyện của hai nữ sinh này, chỉ biết xấu hổ cười cười, cho tới khi hai nữ sinh kia chụp chung một bức ảnh mới chịu rời đi.
[A lô, còn đấy không?] Hướng Viễn Thần nhanh chóng cầm điện thoại lên.
[Woa, Hướng đại thiếu của chúng ta rất được nữ sinh hoan nghênh nha.]
[Đừng có trêu anh, nếu không anh lại bỏ trốn đấy.]
[Đùa gì vậy, giờ anh đã có Tiếu Tiếu rồi, sao có thể nói đi là đi được chứ.]
Một lúc lâu sau, lại truyền tới tiếng của Lương Bội Văn từ đầu dây bên kia, chẳng qua là hơi nặng nề hơn chút.
[Chuyện đã tới nước này rồi, chúng ta hoá giả thành thật đi.]
Hướng Viễn Thần nghe giọng nói rất nghiêm túc bên tai, rơi vào trầm tư.
Hết chương 47.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT