*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Suy nghĩ của Hướng Viễn Thần bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, nhìn màn hình hiện lên hai chữ 'mama', Hướng Viễn Thần đợi một lúc mới tiếp.

[Con trai, sao lần trước gọi điện con không nói cho mẹ biết là con đã về rồi?]

Lúc Hướng Viễn Thần ở bên ngoài cũng không cắt đứt liên lạc với người nhà, chỉ là không nói với bọn họ mình đang ở đâu mà thôi. Mama đã hỏi như vậy thì chắc là người kia đã nói cho bà ấy biết rồi.

Ngẩng đầu nhìn người sau cửa kính, Hướng Viễn Thần cắn môi dưới, chậm rãi nói: "Mẹ, tối nay con đến cho mẹ nha.]

Nghe thấy tiếng phấn khích đầu dây bên kia, Hướng Viễn Thần cũng bất giác nhếch môi lên, tắt điện thoại, lại nhìn hai người bên trong, sau đó quyết định rời đi.

Vu Vũ Hàm đang cầm nhẫn đột nhiên nhìn ra bên ngoài cửa kính, nhưng bên ngoài chỉ có người đi đường đang vội vội vàng vàng, không có bất kì ai đứng ở đó cả.

"Giám đốc, anh sao vậy?" Lâm Hiểu cũng tò mò nhìn theo ánh mắt của cậu.

"Không có gì." Vu Vũ Hàm cúi đầu nhìn hai chiếc nhẫn, ánh mắt ngọt ngào.

Lâm Hiểu bị ánh mắt này kích thích đến mức cả người nổi đầy da gà, nhanh chóng nói: "Kiểu nhẫn này cực kỳ thích hợp với hai người, vừa trang nhã vừa tự nhiên!"

Kết quả cô bị giám đốc lạnh lùng liếc mắt nhìn, không biết còn tưởng Lâm Hiểu là người uỷ thác của cửa hàng này.

"Vậy lấy kiểu này đi, làm cho tôi hai mẫu nam." Vu Vũ Hàm lấy thẻ ra đưa cho nhân viên bán hàng. Nhân viên bán hàng kia giật mình sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm, hai mẫu nam sao?

Lâm Hiểu chỉ cầu mong thanh toán cho nhanh để cô còn chạy về nhà.

Vu Vũ Hàm thừa dịp nhân viên bán hàng quẹt thẻ, thấp giọng nói: "Hai hôm nay làm phiền cô rồi."

Lâm Hiểu hết nhìn đông lại nhìn tây nửa ngày, xác định giám đốc đang nói với mình. Má ơi, thế mà giám đốc lại dùng hai chữ 'làm phiền', liệu có bị giảm thọ hay không đây? Nhưng giám đốc đã nói như vậy... chẳng lẽ là...?!

"Tôi nghĩ vẫn nên chấm dứt cái kế hoạch ấu trĩ này đi, nếu có thời gian rảnh tôi thà ở cùng bên anh ấy nhiều hơn một chút thì hơn."

Má tôi ơi, không ngờ giám đốc lại nói câu thoại cẩu huyết như trong phim thế này. Mặc dù giám đốc đang ngầm nói là không muốn ở cùng một chỗ với mình. Nhưng Lâm Hiểu cũng thấy đồng cảm sâu sắc. Mấy ngày nay quả thực là một ngày sánh với một năm, Hướng Viễn Thần thế mà có thể ở cùng với giám đốc... lâu tới như vậy, thực sự hắn đã trở thành hình tượng cấp đại thần trong lòng cô rồi.

"Tôi rất ủng hộ hai anh đấy giám đốc. Nhưng mà, anh nhất định phải nói rõ với ba mẹ đấy, tôi nghe... người khác nói, có rất nhiều người giống như hai anh, nhưng lại bị chia rẽ chỉ vì ba mẹ phản đối."

Vu Vũ Hàm nghe thấy câu nói của Lâm Hiểu, hình như có chút lo lắng.

"Quý khách, đây là đơn đặt hàng của ngài, năm ngày sau mời quý khách đến lấy hàng."

Vu Vũ Hàm cầm lấy đơn hàng, nhìn chằm chằm vào hai chiếc nhẫn trong tủ kính, sau đó xoay người đi ra ngoài.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

"Chào cậu chủ." Nhóm người hầu thấy rất kỳ quái khi Vu thiếu gia trở về, từ khi Vu thiếu gia mua nhà ở bên ngoài thì rất ít khi trở về, ông chủ mỗi ngày đều nói nuôi được đứa con thì bị chó tha mất, sao giờ lại đột nhiên nổi hứng quay về rồi?

Vu Vũ Hàm gật gật đầu chào lại, sau đó cởi giày da đi vào.

Vu Chính Quốc ngồi ở trên sô pha, nhìn chằm chằm về phía Vu Vũ Hàm đang đi tới chỗ ông, có hơi bất mãn nhíu mày.

"Con có chuyện muốn nói."

Vu Chính Quốc không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, nhưng Vu Vũ Hàm cũng chẳng để ý chuyện đó.

"Con muốn ở cùng với Hướng Viễn Thần, là kiểu sống chung tới khi chết ấy, cho dù ba có phản đối thì con vẫn sẽ tiếp tục." Mặt Vu Vũ Hàm không đổi sắc nói hết lời đó, sau đó xoay người kiểu ngầu ngầu, đang định đi ra ngoài thì đột nhiên bị cái cái gối bay thẳng vào đầu.

"Thằng cha nhà mày, nghe tao nói một chút thì mày chết à, thằng già này nói phản đối bao giờ hả. Ngay từ đầu không phải mày dẫn theo tiểu tam rêu rao khắp nơi à? Bây giờ còn dám nói tao phản đối."

Vu Vũ Hàm cũng biết mình đuối lý, đành phải im lặng cúi đầu, nghe lời răn dạy của ba.

Vu Chính Quốc cảm thấy hình tượng của mình bị hao tổn một chút, lập tức hằng hằng giọng, chậm rãi nói: "Cậu Hướng Viễn Thần kia cũng không tồi, mày thích là được rồi. Với lại, ba có thứ này cho mày."

Vu Chính Quốc chậm rãi đi vào thư phòng, Vu Vũ Hàm nhìn bóng dáng của Vu Chính Quốc, có hơi khom xuống, không biết là ba đã già từ lúc nào rồi.

Thật ra Vu Vũ Hàm rất cảm động khi nghe thấy lời nói của ba, từ nhỏ tới giờ cho dù mình có cáu giận như nào thì ba đều nhẫn nhịn. Hoá ra trong lòng của ba, mình lại quan trọng tới như vậy.Vu Chính Quốc cầm lấy một cái túi ra, Vu Vũ Hàm nhanh chóng lau khoé mắt ươn ướt đi.

"Đây là đồ tổ tiên để lại cho con dâu, nhưng chắc là mày không có đâu nên cứ cầm cho Hướng Viễn Thần đi." Vu Chính Quốc lấy một cái vòng tay ra.

Vu Vũ Hàm cúi đầu bình tĩnh nhìn nhìn, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, nói: "Ba, đây là của nữ mà."

"À." Vu Chính Quốc nhanh chóng mò cái khác, sau đó lập tức lấy ra một cái: "Đây thì sao, đại ban chỉ được truyền từ đời nhà Thanh, mày xem màu sắc này mà xem, lại cả kỹ thuật đánh bóng này nữa."

Vu Vũ Hàm lại bình tĩnh liếc nhìn ba mình một cái, nói: "Ba, ba cứ giữ cho mình đi."

Cuối cùng Vu Vũ Hàm bị đá ra ngoài, Vu Chính Quốc tiếc nuối nhìn cái túi trong tay, đám người hầu đợi ông chủ lại nói lời kịch nào đó, kết quả lại nghe thấy......

"Haizz, năm đó ta với mẹ của thằng nhãi kia cũng không để ý tới sự phản đối mà kết hôn, ta nói cái thằng nhãi hỗn xược kia giống ai vậy hả?"

Đám người hầu lại không nói gì: Ông chủ à, ông xác định mình nói là câu nghi vấn đấy hả?

Vu Vũ Hàm ra khỏi cổng, khoé miệng mang theo ý cười, đi vào trong xe rồi phi như bay về phía đối diện.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

"Ba ba, sao lại phải thu dọn hết đồ đạc vậy ạ?" Tiếu Tiếu tò mò nhìn thân ảnh bận rộn của ba ba, mặc dù giường nhà chú Vu không đủ ấm, không đủ mềm, nhưng không phải là ba ba rất thích chỗ này hay sao?

"Chỗ này phải có chủ nhân khác, chúng ta ở đây thì không ổn lắm, hơn nữa......" Hướng Viễn Thần muốn nói lại thôi, tiếp tục thu dọn.

Thu dọn xong hết, Tiếu Tiếu bị ba ba 'trang trí' thành một tiểu soái ca, đi tới nhà mama của ba ba.

Nhìn cánh cửa quen thuộc, Hướng Viễn Thần thấy như đã xa cách mấy đời, vốn tưởng sẽ không bao giờ quay lại, nhưng không ngờ là lại có thể gõ cánh cửa này một lần nữa.

Thở ra một hơi, đang định ấn chuông cửa thì cửa đã mở ra từ bên trong. Khuôn mặt vui vẻ từ ái của mama xuất hiện ở phía sau cửa, nói: "Mẹ đã nói là cảm giác con trai ở ngoài cửa mà lão già kia cứ không tin."

Nghe thấy hai tiếng 'con trai' ôn nhu, tất cả bất an của Hướng Viễn Thần đều tan thành mây khói hết.

"Đây là Tiếu Tiếu mà con nhắc tới trong điện thoại hả, đáng yêu quá đi."

Tiếu Tiếu nhanh chóng nói một cách ngọt ngào: "Cháu chào bà nội ạ."

Mama lập tức bế Tiếu Tiếu lên, hôn một cái, nói: "Mẹ không ngờ là mình còn có thể thành bà nội đâu, nhưng mà Tiểu Hạo, không phải là bên ngoài con không chú ý ăn uống đấy chứ, sao gầy thế này. Nhanh vào đi, hôm nay đều đến đông đủ cả, nhất định rất náo nhiệt."

Hướng Viễn Thần không kịp hiểu câu 'đều đến đông đủ cả' là sao, lại bị không khí gia đình ấm áp quen thuộc bủa vây, mới vừa ngẩng đầu nhìn vào trong phòng liền nhìn thấy một người không ngờ tới.

"Cậu cũng đến đây sao?"

Hướng Viễn Thần giật mình, không phải người kia đang ngọt ngào bên cạnh bạn gái của cậu ta sao?

Hết chương 43.

(Vĩ) Hai bố con nhà kia hài vc ~~

Ban chỉ là loại nhẫn to bản đeo ở ngón cái để bảo vệ tay khi kéo cung, đến thời của người Mãn Thanh thì nó biến thành đồ trang sức. "Đại ban chỉ" là ban chỉ loại lớn, thường là đồ ngự dụng hoặc vua ban thưởng, ở hiện đại thì thành vật cất chứa siêu tầm, hoặc ai có bàn tay to bè mới đeo được. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play