Vào lúc nửa đêm, mọi thứ đều im phăng phắc, một người đàn ông đang quanh quẩn ở khu dân cư.

Hướng Viễn Thần nhìn thoáng qua bức 'di thư' giả mạo trên tay hắn, bên trong là những lời cực kỳ trẩu, gì mà thất tình, luẩn quẩn trong lòng nên phải tự tử.

Ở cuối thư Hướng Viễn Thần cố gắng giải thích rõ là nếu bản thân có mất mạng thật hay là mất khả năng tự chăm sóc bản thân, thì bà ngoại của hắn sẽ được thừa hưởng toàn bộ tài sản.

Mặc dù tài sản của Hướng Viễn Thần không dày được như Vu Vũ Hàm, nhưng mấy năm tích góp cũng đủ để bà ngoại hắn an hưởng tuổi già.

Đây là điều cuối cùng mà hắn có thể làm cho người thân. Hướng Viễn Thần trùm mũ áo khoác lên đầu, đeo khẩu trang, đi lên chỗ cầu thang hắn từng ngã xuống.

Từng bước từng bước một, giống như làm vậy có thể trở lại lúc đó.

Cho tới khi đi vòng ra sau nhà, Hướng Viễn Thần mới lấy lại tinh thần.

Nhìn từ cửa sổ sát đất vào bên trong, hắn thấy cực kỳ khiếp sợ bởi những đồ đặc trong nhà đã khác hoàn toàn so với trước lúc hắn rời đi.

Vỏ chai rượu bị đập võ tung tóe khắp sàn, tất cả mọi nơi trong phòng nhìn như là mới bị bọn cướp đột nhập. Chăn gối bị vất tứ tung, mỗi nơi trong nhà đều cho thấy chủ nhân của nó đã rất đau khổ vì thất tình.

Rốt cuộc là ai đã cố tình tạo manh mối giả như thế này? Người này chắc chắn là hận mình tới tận xương tủy.

Đột nhiên Hướng Viễn Thần cảm thấy lạnh sống lưng, cố gắng để tay không run rẩy, đút lá thư trên tay vào một khe hở trên cửa sổ, nhìn lá thư từ từ rơi xuống chiếc sô pha bên dưới, Hướng Viễn Thần mới im lặng rời đi.

Không ngờ lại có người không chịu buông tha ngay cả khi hắn đã chết, phải điều tra rõ ràng chuyện này mới được.

Xí nghiệp Vu thị.......

"Cái gì?" Nghe cấp dưới báo cáo, Vu Vũ Hàm không thể tin nổi: "Không phải các cậu nói đã lục tung mọi thứ hay sao?"

"Lúc đó đúng là đã lục tung từng góc một, cho nên mới cảm thấy kỳ lạ." Người cấp dưới kia lúng ta lúng túng.

"Cậu lui xuống trước đi." Vu Vũ Hàm khôi phục bình tĩnh, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nên gọi người kia lại.

"Thiếu gia có gì căn dặn."

"Tôi muốn cậu điều tra một vài chuyện."

Mấy ngày nay Hướng Viễn Thần đều sống trong nỗi lo lắng, bởi vì hắn không biết bức di thư mình làm giả kia có thành công hay là không.

Cuối cùng, hắn kiểm tra trực tuyến và thấy thẻ của bà đã được bắn tiền vào.

Thấy kết quả thành công, Hướng Viễn Thần vui sướng búng tay một cái rồi đi làm bữa trưa cho hôm nay.

Hắn hát ngân nga, dường như đã ném chuyện phát hiện ra cảnh tượng bị mafia phá hoại ra sau đầu.

Ngày không có Nhâm Hạo, Hướng Viễn Thần đã tự học nấu một vài món đơn giản. Nếu không chỉ ăn mỗi cơm ngoài và mì gói thì chỉ số thông minh của hắn sẽ tụt dần mất.

Quái lạ, hình như hắn hơi thản thơi quá thì phải??

Hướng Viễn Thần ngừng động tác tay, dường như hắn đã quên mất một chuyện quan trọng nào đó.

Đúng rồi, là công việc, Nhâm Hạo cũng có công việc. Sau khi xuất viện sao Vu Vũ Hàm không nhắc chuyện này cho hắn biết nhỉ?

Nhưng hắn đúng là một thằng người yêu cũ tệ bạc, ngay cả công việc của Nhâm Hạo là gì cũng chẳng biết.

Hướng Viễn Thần đi đi lại lại trong phòng, có nên hỏi Vu Vũ Hàm về chuyện này hay không? Nói không chừng cậu ta sẽ xem hắn như quái vật rồi bắt hắn đi kiểm tra trí nhớ mất.

Đang nghĩ nghĩ bỗng chuông cửa vang lên.

Người tới có vẻ rất nôn nóng, cứ bấm chuông cửa liên hồi, khiến Hướng Viễn Thần cũng thấy bực. Mở cửa ra liền thấy vẻ mặt lo âu của Vu Vũ Hàm, ngơ ngắc nhìn chằm chằm hắn.

"Tôi vừa nghĩ tới cậu thì cậu đã bấm chuông cửa rồi, sao lại như nhìn thấy quỷ vậy?" Hướng Viễn Thần trợn mắt, nhường đường cho cậu bước vào.

Trong tay Vu Vũ Hàm cầm cơm hộp mua ở đầu ngõ, chắc là cố ý mua cho hắn đây.

Nhìn thấy cái này, sao Hướng Viễn Thần có thể đuổi người đi được nữa.

"Vừa lúc tôi đang nấu cơm thì cậu tới, cậu ở lại ăn một chút đi, hộp cơm này để tối tôi ăn." Hướng Viễn Thần không chút khách khí cướp lấy.

"......." Lần này rất kinh ngạc là Vu Vũ Hàm không cãi lại câu nào.

Hướng Viễn Thần bưng thức ăn lên, rất đơn giản, chỉ có món trứng xào cà chua. Một người ăn nên hắn cũng chẳng nấu nhiều lắm, không ngờ là Vu Vũ Hàm lại tới đây.

Vu Vũ Hàm cầm đũa nên nhưng không động tay, vẫn cái vẻ hồn bay phách lạc đó.

"Sao đấy, sợ tôi bỏ thuốc độc vào à?" Hướng Viễn Thần thấy hơi tức giận, đã mời ăn cơm rồi còn chọn ba lấy bốn (kén chọn). Hắn cầm lấy chai rượu vang đỏ lên tu ừng ực.

"Rượu vang...... Không uống như vậy." Rốt cuộc Vu Vũ Hàm cũng nói chuyện.

"Cũng chẳng phải rượu của cậu, tôi thích uống như nào thì kệ tôi chứ." Hướng Viễn Thần lại nổi tính cứng đầu lên, bắt đầu tranh cãi.

"Với cả, tôi không thích cà chua......"

Hướng Viễn Thần cảm thấy trong lời nói của Vu Vũ Hàm có hàm ý khác, dường như câu tiếp theo muốn nói sẽ là 'chẳng lẽ anh không biết sao?'.

"Không thích, vậy ăn hộp cơm cậu mua đi." Hướng Viễn Thần nhanh chóng ngừng sự trầm tư của Vu Vũ Hàm lại, chỉ sợ cậu ta sẽ nói ra câu đáng sợ kia.

"Ừm." Vu Vũ Hàm đáng thương hề hề gắp miếng trứng lên, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía Hướng Viễn Thần.

Hướng Viễn Thần luôn có dự cảm chẳng lành, hình như Vu Vũ Hàm đã biết chuyện gì đó rồi.

Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Hướng Viễn Thần cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng không ngờ là ngày này lại đến nhanh tới như vậy.

Xí nghiệp Vu Thị.......

"Thiếu gia, đây là tài liệu hôm đó cậu yêu cầu, từ nhỏ đến lớn chỉ cần có thể tìm ra thì đều được viết ở trong đó."

Vu Vũ Hàm duỗi tay cầm lấy tài liệu, lật lật mấy cái.

Đột nhiên ngừng tay lại, vẻ mặt không biết là hoảng hốt hay lãnh đạm.

Cái này...... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Còn nữa, thiếu gia, vừa nãy có một người tự xưng là Nhâm tiên sinh đến tìm cậu, tôi đã bảo cậu ấy chờ ở đại sảnh."

"Để anh ta vào đi." Vu Vũ Hàm buông tài liệu xuống, trong mắt lóe lên tinh quang.

Chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, chắc phải tự mình kiểm chứng mới được.

Lúc Hướng Viễn Thần được mời vào không nhịn được mắng thầm: Đờ ù, ngay cả đen chùm cũng đính nhiều kim cương như vậy, cậu nghĩ mình là hoàng tử của Ả Rập Xê Út hay gì.

"Có chuyện gì." Vu Vũ Hàm ngồi trên ghế Boss trông cực kỳ ngạo nghễ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nhìn hắn.

Kỳ lạ, Hướng Viễn Thần cảm giác ánh mắt Vu Vũ Hàm nhìn hắn không giống lúc trước.

"Thực ra, tôi muốn hỏi....." Rốt cuộc Nhâm Hạo làm việc gì. Hai ngày nay Hướng Viễn Thần đều hỏi thăm xung quanh nhưng lại phát hiện Nhâm Hạo chẳng có lấy một người bạn.

"Ngồi xuống từ từ nói, uống một cốc cà phê chứ?" Vu Vũ Hàm vỗ vỗ tay, một cô hầu gái đi vào từ cửa bên bưng tới hai cốc cà phê vẫn còn bốc khói nóng hổi.

Đuỵt, khoa trương như vậy làm gì, chẳng lẽ có Doraemon à? Muốn cái gì cũng được à? Hướng Viễn Thần cầm lấy cốc cà phê của hắn, nhâm nhi thưởng thức từng ngụm.

Vu Vũ Hàm bưng cốc cà phê lên nhưng chỉ đặt ở bên môi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hướng Viễn Thần ở phía đối diện, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Hướng Viễn Thần?"

"Gì?" Hướng Viễn Thần đáp lời theo phản xạ có điều kiện, không hề cảm thấy có vấn đề gì xảy ra.

"Nhâm Hạo chưa từng uống cà phê, anh không biết à?" Cậu ấy luôn giữ cà phê cho một người khác.

Nghe thấy câu này Hướng Viễn Thần 'phụt' một tiếng phun hết cà phê ra, rất không khéo bắn đầy lên người Vu Vũ Hàm.

Toàn thân Vu Vũ Hàm dính đầy cà phê tức giận quát: "ĐM, anh nghĩ mình là cái vòi phun nước à?" Nếu như là Nhâm Hạo, nhất định Vu Vũ Hàm sẽ không quát cậu ấy như vậy.

Nhất định đã biết chuyện gì đó, dù sao thì Hướng Viễn Thần cũng chẳng sợ, đứng dậy quát lên: "Tôi phun cậu đấy thì sao? Giờ đã bị cậu phát hiện rồi thì ông đây cũng chẳng giấu nữa. Cả ngày cậu đều để cái đầu ổ quạ kia tôi còn chưa nói, lại còn xịt nước hoa như đàn bà, đã vậy còn xuốt ngày cọ cọ vào người tôi, buồn nôn chết đi được! Tôi không nôn vào người cậu là may lắm rồi đấy!"

Hắn nói hết những lời kìm nén trong lòng suốt mấy ngày nay ra.

"Tôi cọ anh cái *éo gì, tôi là đang cọ Hạo Hạo, liên quan quái gì tới anh hả?"

"Tôi đang là Hạo Hạo đấy. Cho xin đi! Có phải là cậu đi Thailand đang làm phẫu thuật, mới được một nửa thì bác sĩ đã bị cậu dọa cho mắc ói nên không thể làm một nửa còn lại hay không đấy?"

"Anh......" Vu Vũ Hàm bị chửi đến mức muốn thổ huyết cũng không được.

"Tôi thì sao?" Hướng Viễn Thần tiếp tục khiêu khích.

"Anh quả nhiên là Hướng Viễn Thần."

"......."

Hết chương 4.

Tác giả có lời muốn nói: Nến nói Hướng Viễn Thần thông minh hay là ngu ngốc đây?

Editor: Chắc nhiều bạn không thích tính cách của thụ đâu ha. Tại tác giả không để thuộc tính công thụ nên nhiều bạn đọc đến đây mới thấy không hợp khẩu vị. Nếu không theo được thì click back luôn nha mn, đừng buông lời QUÁ cay đắng với con tôi nha. 😗

(tác giả dìm con tôi như vầy không biết về sau 'tẩy trắng' kiểu gì đây 😩)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play