Hướng Viễn Thần nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của đối phương, như đã quay lại ngày mà hai người vẫn còn ở bên nhau. Vu Vũ Hàm cũng dùng vẻ mặt sủng nịch như này để nhìn sườn mặt của Hướng Viễn Thần, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Hướng Viễn Thần.
Âm báo điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí yên bình này, Hướng Viễn Thần nhanh chóng đứng thẳng dậy, lui về sau mấy bước, bắt đầu đóng hết cúc áo vào. Vu Vũ Hàm vừa kiềm nén dục vọng mãnh liệt, vừa phải nhìn về phía màn hình di động của cậu, trong đầu ngẩm hai chữ 'ĐM' x 3,14 lần.
Hướng Viễn Thần xấu hổ quay mặt đi, toàn thân của Vu Vũ Hàm đều toả ra hơi thở thành thục, khiến hắn cảm thấy khó thở.
"Sao lại làm vậy." Vu Vũ Hàm ngồi vắt chéo chân, ý đồ che đi bộ phận nào đó đang gồ lên một cục.
"Không phải là cậu muốn bao dưỡng tôi à? Tôi quyết định cho cậu ch*ch một lần, dù sao thì tôi cũng chỉ coi như là bị chó cắn một cái là được."
Vốn Hướng Viễn Thần tưởng sẽ nhìn thấy bộ dạng tức điên của Vu Vũ Hàm, nhưng lại hoàn toàn ngược lại, Vu Vũ Hàm cười nhẹ nói: "Em là muốn giữ anh ở bên cạnh mình, cũng muốn mỗi đêm đều có thể ân ái với anh, nhưng phải là chính anh cam tâm tình nguyện."
"Không thể nào." Trái tim của Hướng Viễn Thần đã chết từ năm năm trước, cho nên không thể có chuyện cam tâm tình nguyện được.
"Nếu anh nói như vậy thì chính là đã đồng ý với yêu cầu của em rồi. 8 giờ sáng mai anh tới văn phòng của em, em sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục."
Nhìn vẻ mặt tự tin của Vu Vũ Hàm, Hướng Viễn Thần cảm thấy khó thở. Trước kia Vu Vũ Hàm tuy bá đạo kinh khủng nhưng lại không hề có cảm giác áp bức như thế này.
Hướng Viễn Thần cầm lấy áo khoác của mình bước nhanh đi. Chỉ để lại Vu Vũ Hàm chống cằm cười xấu xa, nhìn Hướng Viễn Thần chạy như chạy giặc, cậu biết, ngày mai Hướng Viễn Thần nhất định sẽ quay lại.
Vu Vũ Hàm cúi đầu nhìn người anh em đang hưng phấn của mình một cái. Người anh em à, xin lỗi, lại phải tắm nước lạnh cho cậu rồi. Nhưng...... tin chắc là cậu sắp được sử dụng đúng với 'vai trò' của mình rồi.
Hướng Viễn Thần ăn cơm trong bát nhưng lại chẳng cảm nhận được vị gì. Động tác và cơm máy móc khiến Tiếu Tiếu cũng thấy không ngon miệng, không ngừng ngẩng đầu dùng ánh mắt to tròn nhìn ba ba.
"Haizz, Tiểu Thần, anh có nghe thấy em nói gì nãy giờ không thế?"
Tay của Lương Bội Văn quơ quơ trước mặt Hướng Viễn Thần. Quái lạ, sao hai ngày nay Tiểu Thần cứ ngây người ra thế nhỉ?
"Chuyện gì vậy?" Cuối cùng Hướng Viễn Thần cũng phục hồi lại tinh thần.
"Nghe tổng giám đốc nói có một ông ty lớn chịu thu mua công ty của chúng ta, hơn nữa nghe nói sẽ cố dùng hết toàn bộ nhân viên của chúng ta, chỉ là thay đổi chỗ làm mà thôi. Anh nói xem đây có phải mà miếng bánh rơi xuống từ trên hay không?"
Lương Bội Văn càng nói càng vui vẻ, tay chân múa may quay cuồng, nhưng không phát hiện là Hướng Viễn Thần đã sững sờ nãy giờ.
Vu Vũ Hàm đúng là nói được làm được, Hướng Viễn Thần cúi đầu xuống, dường như nhớ tới vẻ mặt cười nhếch mép của đối phương, hai lỗ tai đều đỏ bừng.
"Ba ba, ba không thoải mái sao?"
Hướng Viễn Thần nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiếu Tiếu, lại nghĩ tới ảo giác vừa nãy của mình, đầu cúi gục xuống không dám ngẩng lên. Nhưng hiện giờ Tiếu Tiếu nói chuyện càng ngày càng lưu loát hơn, cũng sắp lên tiểu học rồi.
"Ba ba không hề không thoải mái đâu, ăn cơm đi con."
Hướng Viễn Thần nhéo nhéo má của Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu cười rộ lên, mắt cong cong như vầng trăng khuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng gật gật đầu.
Nhưng ít nhất là Hướng Viễn Thần chỉ nghĩ lại mấy chuyện cỏn con mà thôi, Vu Vũ Hàm bên kia cũng đang nhìn ảnh của Hướng Viễn Thần để...... vuốt trụ.
"Thần....." Vu Vũ Hàm động thân một cái, nghĩ lại cảm giác khi Hướng Viễn Thần đỏ mặt cực đáng yêu tựa vào lòng ngực của mình, không kiềm nén nổi mà bắn ra. Nhìn vô số con cháu hy sinh trong tay của mình, cậu bất đắc dĩ cười cười.
Sớm biết vậy thì hôm nay cứ ch*ch trước rồi nói sau, giả dạng chính nhân quân tử làm cái qq gì không biết.
Đi vào toilet xử lý một chút, cậu nằm lên giường cầm lấy ảnh chụp của Hướng Viễn Thần, hôn nhẹ một cái, nói câu 'chúc ngủ ngon' sau đó liền chìm vào giấc ngủ, đêm nay nhất định sẽ có một giấc mộng đẹp.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Sáng sớm hôm sau, 5 giờ sáng Hướng Viễn Thần liền rời giường, nhẹ chân nhẹ tay tách khỏi người của Tiếu Tiếu, lấy ra một bộ âu phục tốt nhất của mình, là cho phẳng lì. Sau đó bắt đầu rửa mặt, nhìn mặt mình ở trong gương, Hướng Viễn Thần có chút choáng.
Mình cũng đã sống được sáu năm với khuôn mặt của Nhâm Hạo rồi, chỉ là không còn trẻ tuổi nữa, bởi vì hắn chưa bao giờ đụng chạm linh tinh gì lên mặt nên khoé mắt thậm chí đã có nếp nhăn nhỏ. Ngón tay vuốt ve khuôn mặt ở trong gương, có hơi sững sờ.
Nếu Vu Vũ Hàm gặp được người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa đẹp hơn mình, nhất định sẽ không cần hắn nữa, giống như lần trước với Bạch Tiểu Vũ vậy. Ánh mắt coi thường của Vu Vũ Hàm, bộ dạng thân mật của hai người kia, còn có những bức ảnh trong tay của Bạch Tiểu Vũ, cho tới bây giờ vẫn luôn là vết sẹo trong lòng của Hướng Viễn Thần. Mặc dù vết thương đã khép lại từ lâu, nhưng nó sẽ luôn đau đớn vào những ngày mưa, như là đang không ngừng nhắc nhở hắn vậy.
Buông bàn chải đánh răng trong tay xuống, Hướng Viễn Thần thở dài.
Gọi Tiếu Tiếu dậy, ăn mặc chỉnh tề, ăn xong bữa sáng. Hướng Viễn Thần gửi một tin nhắn cho Lương Bội Văn, sau đó hai ba con liền vội vàng ra khỏi cửa.
"Ba ba phải cố lên!" Thấy Tiếu Tiếu đáng yêu lộ ra răng nanh cổ vũ cho mình, Hướng Viễn Thần lệ chảy hai hàng, sao con trai lại có thể thân mật như thế này.
"Hôm nay ba ba tan làm chắc đã khuya rồi, nên chị Bội Văn sẽ tới đón con, con phải nghe lời đấy biết chưa?"
"Vâng."
Đưa Tiếu Tiếu tới nhà trẻ, cuối cùng Hướng Viễn Thần bắt đầu trên con đường trường chinh của mình. Bước từng bước nặng nề hướng về phía xí nghiệp Vu thị đã từng làm việc........
Hôm qua Lâm Hiểu vẫn chưa nhìn kỹ Hướng Viễn Thần, hôm nay hắn lại đến nên cô phải đánh giá tỉ mỉ một phen.
Dáng người rất gầy, nhưng có thể thấy là có rèn luyện định kỳ, cũng cao gần 1m8, da trắng nõn, cảm giác sẽ khiến cho nữ sinh ghen tị, còn có một đôi mắt hạnh tròn tròn, thoạt nhìn cũng rất thích cười, phối với giám đốc của bọn cô đúng là phí của trời.
"Cô Lâm, cô Lâm."
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của đối phương, Lâm Hiểu cảm thấy có hơi thẹn thùng.
"Cậu Hướng, mời đi hướng này." Tay của Lâm Hiểu hướng về phía văn phòng của Vu Vũ Hàm, ý muốn mời hắn đi vào.
"Cảm ơn."
Lúc này tay của Hướng Viễn Thần có hơi run run, nói không hồi hộp là giả, không biết là Vu Vũ Hàm sẽ tra tấn hắn kiểu gì đây, có mấy trăm vạn liền bán mình luôn. Nghĩ tới đây Hướng Viễn Thần liền có chút tự giễu.
Mở cửa ra, nhìn thấy cặp mắt quen thuộc kia, đối phương nhìn hắn không chớp mắt, như là muốn nhìn xuyên qua người Hướng Viễn Thần. Nhưng không ngờ là Vu Vũ Hàm khi nhìn thấy hắn lại không biểu lộ vẻ mặt vui vẻ gì, ngược lại bắt đầu nhìn tài liệu trong tay, ngay cả ánh mắt cũng lười nâng nên nói: "Từ hôm nay trở đi, anh sẽ làm thư ký của em."
"Nhưng mà, cô Lâm....."
"Bỏ cô ấy đi là được." Vu Vũ Hàm nói rất thoải mái, tựa như đang nói câu 'thời tiết hôm nay không tồi' vậy.
Lâm Hiểu không thể tin mà nhìn giám đốc, mọi người đều nói trọng sắc khinh bạn, mặc dù không được tính là bạn bè gì nhưng cô cũng đã đảm đương chức vụ thư ký mấy năm rồi, hiện giờ Lâm Hiểu chỉ muốn xông lên ba mặt một lời. Không đợi cô kích động, Hướng Viễn Thần liền nói trước: "Rất xin lỗi, tôi không làm được."
Lâm Hiểu rõ ràng nhìn thấy khoé miệng của giám đốc khẽ nhếch lên, chỉ là cô không thể khiến Hướng Viễn Thần rút lại câu nói kia.
"Vậy thì làm thư ký riêng của em là được rồi."
Người ta thường nói thư ký chả khác nào bồ bịch, vậy thư ký riêng chẳng phải là tam bồi ------ bồi làm việc, bồi ăn uống, nếu khi giám đốc vui vẻ còn có thể bồi ở trên giường luôn sao!
Nhưng trước đó Vu Vũ Hàm đã cho Hướng Viễn Thần lựa chọn, là Hướng Viễn Thần chủ động từ chối, Lâm Hiểu cảm thấy giám đốc của cô rất tà ác, đây rõ ràng là muốn Hướng Viễn Thần nhảy xuống hố mà.
Hết chương 36.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT