Cuối tuần, khi Hướng Viễn Thần vẫn còn đang nằm trên giường đã nhận được điện thoại của Vu Vũ Hàm.

"A lô." Giọng của Hướng Viễn Thần vẫn còn ngái ngủ.

"Gặp nhau trước cao ốc XX lúc 10 giờ." Không đợi Hướng Viễn Thần đáp lời, đầu bên kia đã vội vàng cúp máy.

Hướng Viễn Thần ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức, bất lực nói thầm: Bây giờ mới 6h, cậu ta bị điên à?

9 giờ 50 phút, Hướng Viễn Thần cố mặc bộ đồ thoái mái chút, một cái áo T-shirt với một cái quần jean, bỏ đi bộ dạng nghiêm túc khi đi làm trông trẻ hơn hẳn 10 tuổi.

Nhìn đồng hồ trên tay, Hướng Viễn Thần bĩu môi không nói gì. Tên Vu Vũ Hàm này, làm việc chả đáng tin tí nào, bảo 10 giờ tới mà không đến sớm chút được à.

Vốn hôm qua đã tích một bụng lửa giận từ vụ bó hoa cúc rồi, hiện giờ lại tích càng nhiều thêm, chỉ chờ đầu sỏ tới để phun ra mà thôi.

Đột nhiên vai phải bị vỗ vỗ, Hướng Viễn Thần quay đầu lại nhưng không thấy ai cả, lại quay đầu về liền thấy khuôn mặt tươi cười của Vu Vũ Hàm ở trước mặt.

Hướng Viễn Thần vốn lửa giận đầy mình, thấy Vu Vũ Hàm thì lại bị dập tắt hết.

Vu Vũ Hàm hôm nay trông rất khác, cái tổ quạ trên đầu đã bay mất và được nhuộm lại màu đen, cả người đều sạch sẽ thoải mái. Quan trọng nhất là..... Cậu cũng mặc quần jean với áo T-shirt trắng.

"Cậu......."

"Hoàn toàn là trùng hợp, chúng ta quả thực rất ăn ý."

Nhưng hắn vẫn chưa nói gì mà, Hướng Viễn Thần cười xấu hổ.

Ở bên cạnh một cái thùng rác nào đó có một cái túi, một người đi qua thấy: "Tổ sư thằng vô đạo đức nào ném ở ngoài thùng rác thế này. Bên trong có toàn quần áo, lại còn là hàng hiệu nữa!"

Đúng là bọn có tiền!

Hướng Viễn Thần hơi hơi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hưng phấn của Vu Vũ Hàm, kỳ thật bộ dạng sạch sạch sẽ sẽ như này của cậu rất đẹp trai, còn đẹp hơn so với cái đầu tổ quạ nhiều, nhưng nếu khen cậu ta như vậy, nhất định sẽ lại vênh mặt đắc ý cho mà xem.

"Sắp đến giờ chiếu phim rồi, chúng ta mau đi thôi."

Phim? Hướng Viễn Thần còn chưa kịp phản ứng, đã bị Vu Vũ Hàm nắm tay kéo vào rạp phim dưới ánh mắt của bao nhiêu người.

Vốn Hướng Viễn Thần đang thấy xấu hổ bỗng lại thấy kinh ngạc, hôm nay trên người Vu Vũ Hàm hình như không có mùi nước hoa hắn ghét nhất nữa. Không biết sao trong lòng lại thấy mừng thầm, đây là cảm giác được tôn trọng đi.

Trong rạp chiếu phim ma, Hướng Viễn Thần đều thấy rõ mấy mánh khoé của Vu Vũ Hàm, đừng tưởng là tối mà hắn không thấy cánh tay của Vu Vũ Hàm đang duỗi về phía này nhá.

Thật không may, hình như Vu Vũ Hàm đã quên là Hướng Viễn Thần cũng là đàn ông, cho nên tất nhiên là không thể qua mặt được.

Vu Vũ Hàm thấy mấy cô gái phía sau liên tục hét chói tai rồi trốn vào lòng ngực của bạn trai, thấy rất hâm mộ ghen tị hân. Chỉ biết tức giận rút tay về.

Thấy Vu Vũ Hàm bỗng dưng sa sút tinh thần, Hướng Viễn Thần cũng không biết sao lại liên tưởng tới hình ảnh một con chó con bị vứt bỏ, cảm thấy rất đáng yêu. Vươn tay từ từ đặt lên tay của Vu Vũ Hàm.

Vu Vũ Hàm kinh ngạc nhìn thoáng qua Hướng Viễn Thần, sau đó im lặng đan mười ngón tay vào nhau, vui mừng phất phới ngồi xem hết bộ phim ma, thi thoảng còn cười khúc khích khiến những người ngồi bên cạnh sửng sốt.

Xem xong phim cũng hơn 3 giờ, Vu Vũ Hàm vẫn chưa biết nên đi đâu ăn cơm. Đây là do ba cậu nói: Một buổi hẹn hò phải có ý kiến của cả hai người, như vậy mới thể hiện được sự tôn trọng với đối phương.

Hướng Viễn Thần hoàn toàn nhìn ra Vu Vũ Hàm đang suy nghĩ rất cẩn thận, nhưng không muốn cắt ngang, suy nghĩ một lúc nói: "Hay là chúng ta mua chút đồ về ăn lẩu đi?"

Hướng Viễn Thần rất thích ma lạt thang, hơn nữa lâu rồi không ăn, giờ tự dưng nhớ tới lại thấy thèm.

Vu Vũ Hàm gật gật đầu nhưng lại không để tâm tới cái nồi lầu ấy, mà chỉ để ý tới chứ 'về ăn'. Về ăn tức là về nhà, về nhà ăn uống no đủ, đương nhiên phải làm một chút 'vận động' có lợi cho thể xác và tinh thần.

Nhớ tới hai mắt nhiễm đầy dục vọng của Hướng Viễn Thần lần trước, Vu Vũ Hàm lại bắt đầu n*ng nừng nưng, máu mũi sắp chảy ra tới nơi rồi. Không được, nhất định phải nghĩ gì đó nói để dời sự chú ý đi mới được.

Vu Vũ Hàm đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nghiêng đầu nói với Hướng Viễn Thần: "Thần Thần, anh thích kiểu con gái đáng yêu hay là con gái mạnh mẽ hơn?"

Hướng Viễn Thần sahara lời luôn. Nhiều lúc Vu Vũ Hàm thường có mấy cái suy nghĩ người ta không thể đỡ nổi. Gái đáng yêu với gái mạnh mẽ cái qq gì, quan trọng là hắn không thích con gái ấy. Hướng Viễn Thần chỉ có thể cẩn thận hỏi lại: "Hai kiểu này thì có gì khác nhau?"

Vu Vũ Hàm lập tức hưng phấn, hằng hằng giọng, bắt đầu giảng đạo lý: "Ví dụ như nếu anh đi nhanh quá mà em không theo kịp, là con gái đáng yêu sẽ nói như kiểu: Đợi người ta một chút, đợi người ta một chút đi mà."

Hướng Viễn Thần bị mấy tiếng 'người ta' đập cho choáng váng, giữ lại cái nắm tay đang muốn đấm người, tiếp tục nói: "Vậy con gái mạnh mẽ thì sao?"

"Là con gái mạnh mẽ sẽ nói: Đờ ụ, chờ tôi một tí thì anh sẽ chết à, tổ sư cha nhà anh." Vu Vũ Hàm hét lên giận dữ.

Hướng Viễn Thần cảm thấy tâm tình sa sút. Đuỵt, Vu Vũ Hàm thật ra là người sao hoả đội da người đến để chơi hắn đúng không.

Mua đồ tới tối, Hướng Viễn Thần mở cửa thong thả bước vào, Vu Vu Hàm tay xách nách mang đi vào, khoé mắt còn rơm rớm nước mắt.

CMN, trung khuyển công đúng là không phải ai cũng làm được.

Nhưng khi ngửi thấy mùi thơm, mệt mỏi khắp người đều tan biến. Tròng phòng tràn ngập mùi hương chua cay, Hướng Viễn Thần huýt sáo bắt đầu xử lý rau, hải sản và thịt.

"Này, đây là gia vị mà đầu bếp Hướng đã tự tay pha chế đấy."

Vu Vũ Hàm cảm thấy Hướng Viễn Thần hôm nay rất vui vẻ, đặc biệt là tư tưởng cổ xưa của bố có vẻ được việc hơn lần hẹn hò thất bại trước nhiều.

Rốt cuộc cũng bắt đầu, Hướng Viễn Thần gắp miếng thịt nhúng nhúng vào nồi lẩu nóng hổi rồi nhét vào miệng, ăn tới mức mồ hôi chảy đầy.

Vu Vũ Hàm cũng bắt chước gắp một cộng rau, bỏ vào trong nồi, chưa được bao lâu đã gắp ra. Mới vừa đút vào miệng liền bị cay tới mức phải phun ra.

"Cậu không ăn được cay à?" Hướng Viễn Thần thật sự không hiểu, thế mà lại có người không thích ăn cay.

"Không phải, bởi vì chưa từng ăn thử nên không biết ăn."

"Vậy ăn nhiều vào, đàn ông con trai thì mấy cái này nhằm nhò gì." Hướng Viễn Thần cẩn thận nhớ lại, Vu Vũ Hàm không thể ăn cay, lại không thể uống rượu. Haizz, xem ra mai sau hắn phải đảm đương trách nhiệm tiếp rượu xã giao rồi.

Có lẽ Vu Vũ Hàm bị Hướng Viễn Thần nói khích, ăn từng miếng từng miếng một, qua làn khói mờ ảo trước mặt, thấy Hướng Viễn Thần ở đối diện bởi vì cay nên đôi môi hồng nhuận, tâm trí lại bay đi.

A, honey, hun cái đê ~~~~

Hướng Viễn Thần thấy Vu Vũ Hàm đang chu mỏ về phía không khí, khoé miệng giật giật liên tục. Xem ra sau này phải tới khoa não một chuyến rồi, chả hiểu sao hắn luôn cảm thấy Vu Vũ Hàm có vấn đề về thần kinh.

Người ta có câu: ăn no dửng mỡ rủ nhau đi đ**, Vu Vũ Hàm vừa mới ăn no xong, thấy Hướng Viễn Thần còn đang dọn dẹp, liền dùng hai tay ôm lấy Hướng Viễn Thần từ phía sau, hôn lên đôi môi đỏ mọng ao ước từ nãy tới giờ.

Hết chương 18.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua trường học mất điện, không thể đăng chương. Hôm nay đăng 2 chương luôn nha~~ (Đấy là tác giả nói chứ không phải tôi đâu đấy:D)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play