Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. **********
Chương 392: Có cần phải ấm ức vậy không?
Lê Hoài Lâm vẫn ăn mặc giản dị, cửa chỉ rất duyên dáng, dù ở tuổi này nhưng không hề mất đi vẻ quyến rũ.
Sau khi quay lại nhìn cô, ông cười rất thân thiết: “Cô Ngọc Anh, trùng hợp quá!” “Sức khỏe ông sao rồi?” Lam Ngọc Anh buộc phải hỏi trước. “Đã tốt hơn nhiều rồi!” Lê Hoài Lâm nói, nụ cười càng sâu hơn khi nghe những lời này: “Nói ra thì cũng phải cảm ơn cô vì phương pháp mà cô đã nói trước đây, nó thật sự hiệu quả! Hơn nữa, tôi cảm thấy dạ dày dạo gần đây đã khỏe dễ chịu hơn rất nhiều, ngay cả mấy ông bác sĩ trung y cũng nói tôi đang được điều dường rất tốt!” “Đừng khách sáo, có hiệu quả là tốt rồi!” Lam Ngọc Anh gật đầu cười.
Lê Hoài Lâm nhìn lại bên trong tòa nhà thương mại, cười nói: “Trên kia hình như có rạp chiếu phim, ở đây chủ yếu là người trẻ tuổi, có vẻ Cô Ngọc Anh cũng đến đây xem phim cùng bạn bè nhỉ?”
Bị hỏi như thế này, Lam Ngọc Anh chợt nhớ đến thân phận của đối phương.
Không chỉ là một trưởng bối cô cảm thấy rất dễ gần mà còn là bố của Lê Tuyết Trinh. “Đúng vậy, anh ấy đi lấy xe rồi.” Lam Ngọc Anh mơ hồ gật đầu.
Khi cô đang do dự không muốn nói rõ, Lê Hoài Lâm đã nói: “Lại trùng hợp nữa rồi, tài xế của tôi cũng đi lấy xe, tôi đến hiệu sách này muốn mua vài cuốn sách!” “Ông vẫn chưa chọn được cuốn nào vừa ý sao?” Lam Ngọc Anh nhìn hai tay trống không của ông. “Vẫn chưa” Lê Hoài Lâm xòe hai tay ra lắc đầu, giọng nói và biểu cảm có chút mất mát. “Có thể là cuốn sách tôi muốn mua không được ưu chuộng lắm, hơn nữa cũng hơi cũ, hầu như rất ít người đọc, thêm nữa là bản dịch tiếng Đức, mua lại càng khó hơn!” “Bản dịch tiếng Đức sao?” Lam Ngọc Anh nghe được vế sau, hỏi một cách kinh ngạc. “Đúng vậy, do Heinrichber viết, là một nhà văn người Đức đã từng đạt giải Nobel! Hơn nữa ông ấy đã nhập ngũ trong kỳ nhập học, tham gia chiến tranh Thế giới thứ hai, bị thương và trở thành tù nhân. Các tác phẩm của ông đều có phong thái phê phán và chỉ trích, dù ông đã qua đời nhưng vẫn được ca ngợi là lương tâm của người Đức!”
Lê Hoài Lâm nói một hơi, dường như ý thức được biểu hiện của mình quá kích động, vội vàng cười giải thích: “Thật ngại quá, nói ra thì tôi có chút phấn khích, vì tôi từng du học ở Đức, sau đó lại sống thêm vài năm ở đấy, nên cũng bị ảnh hưởng văn hóa ở đó! Cô Ngọc Anh trẻ như thế, chắc sẽ không hứng thú với những thứ văn học ngoại quốc này!”
Lam Ngọc Anh nghe ông nói xong, lại có biểu cảm như đang suy nghĩ. “Tôi có thể tên của ông ấy được không?” Tô nghĩ một lúc, ngập ngừng hỏi. “Clown’s View.” Lê Hoài Lâm đáp: “Hơn nữa, còn có bộ phim cùng tên cải biên dựa trên cuốn này” “Clown’s View sao?” Lam Ngọc Anh một lần nữa kinh ngạc, hỏi lại.
Sau khi ông gật đầu, cô không khỏi lẩm bẩm nói: “Đúng là trùng hợp” “Cô Ngọc Anh, sao vậy?” Lê Hoài Lâm khó hiểu hỏi.
Lam Ngọc Anh vừa cười vừa nói với ông: “Ở chỗ tôi vừa hay lại có một cuốn sách tiếng Đức, là nguyên bản, bởi vì nó rất quan trọng với tôi nên nếu ông Hoài Lâm muốn đọc thì tôi xin lỗi, tôi chỉ có thể cho ông mượn thôi!” Vừa nãy ông nói một tràn dài, thật ra cô nghe không hiểu chút nào.
Nhưng tên của tác giả đó lại khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, không phải là cô hiểu biết nhiều về nước Đức, mà là những di vật mà mẹ để lại không nhiều, cuốn sách tiếng Đức đó luôn được cô giữ gìn cẩn thận, cô vẫn thường đọc từ khi còn nhỏ, cô luôn ghi nhớ nội dung và tác giả của cuốn đó.
Lê Hoài Lâm nghe vậy, đuôi mắt rung lên vì phấn khích, suýt chút nữa tiến đến nắm lấy tay cô: “Thật ư! Cuốn mà cô Ngọc Anh có là cuốn nguyên bản ư?” “Đúng vậy!” Lam Ngọc Anh gật đầu. “Vậy thì tuyệt quá, vậy cô cho tôi mượn nhé!” Mắt Lê Hoài Lâm to lên. Lam Ngọc Anh thấy vậy vội vàng nói: “Được, để tôi về tìm rồi hẹn lại ông hôm khác!” “Nhất định phải giữ lời nhé!” Lê Hoài Lâm dường như rất vui vẻ.
Vì lời hứa cho ông mượn sách, để thuận tiện, hai người. lấy điện thoại ra, trao đối phương thức liên lạc với nhau.
Lưu số điện thoại xong, Lê Hoài Lâm ngẩn đầu lên, chỉ về phía sau cô: “Chiếc xe Land Rover màu trắng đó đã đậu rất lâu rồi, dường như là Hoắc Trường Minh ở bên trong, cô .
truyện tiên hiệp hayNgọc Anh, chắc là đang đợi cô nhỉ?” “Vâng.” Lam Ngọc anh quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe Land Rover trắng.
Trên ghế lái, Hoàng Trường Minh không có ý định xuống xe, trên tay cầm điếu thuốc đang châm lửa, đối mắt đen và sâu đang ngưng tụ, nhìn thẳng về phía họ.
Lê Hoài Lâm cười, cất điện thoại vào trong túi, nói: “Chẳng trách dạo gần đây ngày nào Tuyết Trinh cũng buồn bã, tâm trạng lúc nào cũng phiền muộn!” “Ông Hoài Lâm, tôi và Hoàng Trường Minh... Lam
Ngọc Anh cau mày, có vài quan hệ không biết nên nói với đối phương như thế nào. “Cô đừng hiểu lầm! Tôi không có ý trách cô!” Lê Hoài Lâm lại cắt ngang lời cô, giọng nói vẫn thân thiết như trước: “Thật ra lần đó tôi đã cảm thấy quan hệ giữa cô và Hoàng Trường Minh có gì đó không bình thường, xem ra suy nghĩ của tôi đã đúng! Nhưng cô yên tâm, những lời nói lúc này của tôi là thật lòng, thật sự không hề có ý trách cô! Mặc dù tôi là bố của Tuyết Trinh, nhưng từ trước đến giờ tôi luôn tôn trọng sự lựa chọn của những người trẻ như các cô, cũng không miễn cưỡng được việc kiên trì tình cảm!"
Lam Ngọc Anh nghe vậy, không khỏi choáng váng.
Lê Hoài lâm nói với giọng điệu rất bình thường, ánh mắt thản nhiên, không hề có bất kỳ nét giả tạo nào trong đó.
Cô cảm kích nói: “Ông Hoài Lâm, cảm ơn ông!” “Cô khách sáo quá!” Lê Hoài Lâm xua tay, sau đó an ủi nói: “Cô đừng có gánh nặng tâm lý đối với tôi, nhớ cho tôi mượn sách, tài xế của tôi đến rồi, cô Ngọc Anh, tôi đợi điện thoại của cô!” “Được. Lam Ngọc Anh gật đầu.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, Lê Hoài Lâm sải bước đi về phía ven đường, ông ấy vừa ngồi vào trong xe, cô cũng xoay người, chạy lon ton đến chiếc xe Land Rover trắng, mở cửa ra rồi ngồi vào trong.
Thắt dây an toàn xong hồi Ilaa nhưng vẫn chưa thấy xe nổ máy, cô quay đầu lại hỏi: “Hoàng Trường Minh, chúng ta không đi sao?” “Cuối cùng cũng chịu quay lại rồi sao?”
Hoàng Trường Minh hất nhẹ tàn thuốc, đồng thời nói với cô.
Giọng nói có cần phải ấm ức vậy không?
Lam Ngọc Anh nhìn khuôn mặt cứng nhắc của anh, không nhịn được cười mà giải thích: “Em chỉ là trùng hợp gặp ông Lê Hoài Lâm ở trước cửa hiệu sách, cho đến chào hỏi, tán gẫu vài câu mà thôi!” “Em không thể giả bộ không thấy sao?" Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng. “Vậy thì không lễ phép chút nào.” Lam Ngọc Anh nói một cách ngây thơ.
Suy cho cùng mỗi lần gặp mặt, Lê Hoài Lâm đều rất thân thiện tiến đến và hỏi han cô, đó là lý do tại sao lúc nãy cô lại chủ động đi đến,
Hoàng Trường Minh thâm trầm liếc mắt một cái: “Không lẽ em đã quên ông ta là ai rồi chứ?" “Em biết chứ!” Lam Ngọc Anh chớp mắt. “Biết mà còn chạy sang đầy chào hỏi!” Hoàng Trường Minh bắt đầu trừng mắt nhìn cô.