Trong đám người qua lại, Hoàng Trường Minh vẫn mặc bộ đồ Tây thủ công màu đen như thường ngày, tôn lên dáng người vững chắc cao lớn, cho dù tứ phía huyện náo ồn ào, dòng người đông đúc dày đặc, nhưng anh luôn tỏa ra ánh hào quang nổi bật.
Một tay đút trong túi áo khoác, chân bước thẳng về phía cô.
Không phải là dáng vẻ phải đi công tác, từng nhịp bước chân lại rất nhàn nhã thong dong, hơn nữa không biết tay phải cầm theo cái gì, nhìn từ xa xa giống như một cái túi hồ sơ.
Lam Ngọc Anh vừa mới ngồi xuống, không khỏi ngạc nhiên mà đứng lên lần nữa. "Anh Hoàng!" Diệp Tấn bên cạnh thay cô mở miệng trước. "Ừm." Hoàng Tường Minh nhẹ gật đầu.
Lam Ngọc Anh cầm chặt hộ chiếu và thẻ lên máy bay: "Hoàng Trường Minh, anh...đến đây làm gì?" "Tôi đến tiễn cô." Hoàng Trường Minh lười biếng mà trả lời. 11 11 Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Cô vừa mới kiểm tra an ninh, ngoài phi hành đoàn ở đày ra thì ai cũng không thể đi vào, hình như lúc nãy Trần Phong Sinh xuất hiện, trong túi áo khoác có giấu thể lên máy bay, rõ ràng là anh ấy vừa mua vẻ khi đến mới đến sân bay, là vì không muốn để mất Trương Tiểu Du và con của mình, thì điều này hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng mà anh ở đây thế này thì làm người ta nghĩ không ra
Hoàng Trường Minh nhưởng mày lại nói: "Nhân tiện, có thứ đồ muốn đưa cho cô." "Đồ gì cơ?" Nét mặt Lam Ngọc Anh cơ hồ nghi hoặc không biết xử trí thế nào.
Hoàng Tường Minh đưa tay đến để tập tài liệu màu vàng cho cô. "..." Lam Ngọc Anh nhận lấy với vẻ mặt đây sự khó hiểu.
Bên trong có chút nặng, có vẻ chứa rất nhiều giấy tờ. "Cô xem đi, tôi vào phòng vệ sinh hút điều thuốc chờ."
Hoàng Tường Minh nói xong, quay mình đi về phía phòng vệ sinh.
Lam Ngọc Anh nhìn bóng lưng anh, rồi lại cúi đầu mà nhìn tập hồ sơ trong tay cô.
Không biết rốt cuộc là Hoàng Trường Minh có ý đồ gì, sắc mặt chần chừ lưỡng lự, không biết có nên mở ra xem không, nhịp tim bỗng đập nhanh, dường như tài liệu bên trong tập hồ sơ nhất định không phải là những tờ giấy bình thường.
Diệp Tấn đẩy mắt kính trên sống mũi, do dự hồi lâu, vẫn là nên mở miệng: "Ngọc Anh, hay là cậu mở xem thử đi, nhỡ là thông tin quan trọng gì thì sao?" "Ừm." Nghe vậy, Lam Ngọc Anh gật đầu.
Kéo dây thừng màu trắng từng vòng đang quấn quanh nút, sau đó lôi tài liệu bên trong ra.
Khi nhìn thấy dòng chữ bên trên viết "Giấy giám định quan hệ huyết thống kinh ngạc đến bất động, đợi lật đến trang cuối cùng, lúc nhìn thấy chú thích quan hệ máu mủ của cô và Bánh Bao là chín mươi chín phần trăm, như có thứ gì giáng xuống đầu cô một tiếng "oang", cô hoàn toàn bị sốc tại chỗ.
Dáng vẻ giống như Hoàng Trường Minh lúc đó vậy, cô nhìn đi nhìn lại cả mấy lần.
Đôi mắt mình chăm chăm như muốn xuyên thủng tờ giấy, đầu ngón tay của Lam Ngọc Anh bắt đầu run rẩy, dường như cái gì cũng không nghe thấy, không nhìn thấy.
Đây rốt cuộc là chuyện gì.
Rõ ràng năm đó con cô đã chết đi mới sinh, hơn nữa bác sĩ đã mang đứa bé đến trước mặt cô, cô từng vuốt ve từng ẩm...
Sao Bánh Bao có thể là …...
Trong phòng vệ sinh nam, Hoàng Tường Minh hút xong điều thuốc, cũng không có vội vàng lo lắng ra ngoài, mà rút ra điều thứ hai từ bao thuốc lá, bật lửa châm điều thuốc, ung dung thong thả đưa miệng mà hút, mỗi lần nhả khỏi, đều thành vòng khỏi tròn lơ lửng mờ dần rồi tan mất.
Đến khi tàn thuốc dài trên điếu thuốc rơi xuống, anh mới dập thuốc vứt vào thùng rác.
Đi đến trước gương, chỉnh đốn lại cổ áo sơ mi, Hoàng Trường Minh không nhanh không chậm cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Quả thực là, Lam Ngọc Anh đứng bên ngoài ôm chặt lấy túi hồ sơ trong lòng, đi qua đi lại ở trước cửa phòng vệ sinh với bộ mặt kinh ngạc sửng sốt mà không biết nên làm thế nào cho tốt. “Hu!" Hoàng Trường Minh hạ giọng ho khan.
Lam Ngọc Anh nghe thấy, lập tức xông đến: "Hoàng
Trường Minh, cái giấy giám định quan hệ huyết thống này là sao? “Cô xem không hiểu?" Hoàng Trường Minh hỏi ngược lại cô. "Không phải làm sao Lam Ngọc Anh có thể xem không hiểu chử, cô lại mở miệng, sự run rẩy trong giọng nói đã để lộ cảm xúc của cô. "Tôi là muốn hỏi anh, kết quả hiển thị trên đây là chuyện gì? tôi sao có thể có quan hệ mẹ con với Đậu Đậu? Nó là con của tôi ư?" "Lẽ nào cô tưởng là tôi đang đùa giỡn cô?" Hoàng Trường Minh vẫn trầm giọng mà hỏi lại. "Tôi.." Lam Ngọc Anh há miệng. Hoàng Trường Minh năm lấy túi hồ sơ trong tay cô, giơ lên mà nói rằng: "Trên đây không chỉ có giám định máu, còn có giám định niêm mạc khoang miệng, cô chẳng lẽ cho là tôi quá nhàm chán mà đi làm giả?" ". Ý thức của Lam Ngọc Anh không còn cách nào mà chống cự
Lúc này từng câu từng chữ mà anh nói, xuyên thẳng vào tim cô. "Tôi biết hiểu tâm tình lúc này của cô, tôi cũng là mới biết chuyện này không lâu, tôi ngạc nhiên giống như cô vậy." Hoàng Trường Minh dường như thở dài, bỗng nhiên nói chuyện mềm mỏng nhu hòa hơn, nhưng sau một giây, trở lại nghiêm túc, như muốn nói là không ai có thể bác bỏ chân tướng: "Nhưng, đây chính là sự thật, Đậu Đậu và cô là mẹ con!"
Lam Ngọc Anh lùi về phía sau nửa bước, xém chút không đứng vững. Cô phải dùng sức chống chân, cảm giác đau đớn tấn công tới, mới có thể chịu được sự thật này.
Vẫn còn cảm thấy rất điên rồ, rõ ràng lúc cô sinh ra là thai chết, mà còn tận mắt nhìn thấy, nhưng bây giờ những điều này không quan trọng, Đậu Đậu và cô là mẹ con, cô là mẹ ruột của Đậu Đậu.
Nếu thực sự muốn xác minh, thế thì có thể dựa vào tình yêu và sự nương tựa gần gũi không thể lý giải được đối với cô của Bánh Bao để giải thích, bao gồm cả việc lúc mới gặp thì cô không thể kháng cự Bánh bao. Hóa ra những điều này đều có lý do cả, bởi vì bọn họ trời sinh là me con.
Hai chân Lam Ngọc Anh như nhũn ra, cảm thấy bắp chân như đang run rẩy. "Cô còn mười phút để lên máy bay. Hoàng Trường
Minh cúi đầu, nâng cổ tay lên, ngón tay chỉ vào mặt số trên đồng hồ mà nhắc nhở.
Lâm Ngọc Anh nuốt nước miếng, cứng nhắc quay đầu mà nhìn sang, Diệp Tấn bến đó cũng đã đứng dậy. Mà cửa lên máy bay bên đó đã hỗn loạn người lên, người có tính nóng vội đã bắt đầu đi đến vị trí xếp hàng trước rồi.
Hoàng Trường Minh buông cánh tay xuống, đưa tay vào túi áo lần nữa, ánh mắt sâu thẳm nặng nề ngưng lại trên cô, ngữ khí lại rất mềm mỏng điềm tĩnh: "Bây giờ cô muốn trở về cuộc sống ở Canada, hay là ở lại với Đậu Đậu, do cô lựa chọn! Yên tâm, tôi sẽ không can thiệp, cũng không cưỡng cầu, cho dù cô ra quyết định gì tôi đều tôn trọng!"
Cuối cùng, cô để lộ vẻ mặt chân thành. 'Lam Ngọc Anh cắn môi, trước mắt là từng cơn choáng váng.
Đây đâu phải là để cho cô lựa chọn, rõ ràng là ép cô lựa chọn...
Trước mặt lại lần nữa mà hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Bánh Bao, nhìn cô với cái miệng nhỏ bé đang mím lại của mình. Hơn nữa dường như có con bọ nhỏ bên tai, với giọng nói nhẹ nhàng như sáo vang lên "Ngọc Anh, Ngọc Anh...
Bồng dưng, Hoàng Trường Minh chợt quay người đi về phía cửa, bỏ lại cô ấy một bảng lưng rộng.
Lam Ngọc Anh cả kinh thần sắc, nhìn thấy anh ấy rời đi mà không hề mang ý đùa giỡn, trong lòng càng hoàng mang sợ hãi. Lúc đôi chân dài của anh bước tiếp, cô gấp gáp mà kêu lên: "Hoàng Trường Minh! "Làm sao?" Hoàng Trường Minh quay đầu chậm rãi. "... Tôi không đi nữa!" Lam Ngọc Anh nằm chặt tay. "ờ" Hoàng Trường Minh ra vẻ rất bình tĩnh, dáng vẻ như đã biết trước rồi, nhưng lại có một tia sáng vui thầm xẹt qua mắt anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT