*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Em muốn đi cùng anh sao?” Hoàng Trường Minh kinh ngạc nhìn cô hỏi. "Vâng... Lam Ngọc Anh né tránh ánh mắt của anh.
Hoàng Trường Minh nhưởng mày, không nói lời nào, khi đi ra ngoài anh dẫn cô theo cùng.
Trong tòa nhà văn phòng đều là các nhân viên mặc áo trắng đeo phù hiệu công ty đang làm việc, Lam Ngọc Anh đi theo Hoàng Trường Minh lên tầng cao nhất của tòa cao ốc, an vị ngồi trên ghế sô pha, sau khi tìm được hai cuốn sách cách giúp trôi qua thời gian của cô ở đây, còn anh lại vùi đầu vào bàn làm việc tiếp tục bận rộn với đồng công việc.
Sau chín giờ, cửa văn phòng làm việc có người gõ.
Đó là cô thư ký trẻ tuổi mà cô gặp vào buổi tối hôm qua, hôm nay cô ta mặc bộ trang phục chuyên nghiệp, khi nhìn thấy Lam Ngọc Anh thì không khỏi ngây người một lúc.
Lam Ngọc Anh không thể không ngồi thẳng dậy, nhìn chăm chăm cô ta.
Tối hôm qua, sau khi cô thư ký gõ cửa đưa canh gà rồi rời đi, trong lòng cô cảm thấy có chút bối rối, một loạt các âm mưu thường thấy trong những bộ phim truyền hình luôn hiện lên trong đầu cô, ông chủ thành đạt và nữ cấp dưới trẻ đẹp đang bí mật mập mờ trong văn phòng làm việc...
Cô thực sự cũng đoán trúng được một vài điểm rồi.
Cô thư ký này quả thật có chút tương tư đối với Hoàng Trường Minh, dù sao cũng là người trẻ tuổi, có triển vọng, khi vừa mới được phân công nhậm chức đã gây chấn động toàn ngành, đặc biệt lại còn là phụ nữ. Các nữ thư ký đều rất dễ phát sinh tình cảm sau khi mới ra trường đi làm việc.
Trước đó cũng đã có quan sát sơ qua, sau khi Hoàng Trường Minh đến Long Thành, anh luôn đi làm rồi tan ca một mình, ngoại trừ cảnh vào tuần trước cô ta gặp phải trong văn phòng làm việc
Cô thư ký nữ cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trái lại thì cô ta phải làm cho đầu óc tỉnh táo lấy lại lý trí. Cô ta cảm thấy anh cũng cần một người phụ nữ ở bên cạnh, nếu cô ta chăm chỉ hơn nữa thì vẫn có thể còn cơ hội dành cho cô ta được. Đó là lý do tại sao lại xuất hiện cảnh gõ cửa đưa anh súp cháo gà vào ban đêm hôm qua, nhưng lại không ngờ rằng... "Tổng giám đốc Hoàng, những tài liệu này cần phải có chữ ký của anh!"
Nữ thư ký đưa tài liệu đang cầm trên tay qua cho anh, rồi hỏi anh: "Anh có còn muốn uống cà phê đen không? Đợi một lúc nữa tôi sẽ pha cho anh!" "Ừm, để tôi đi pha cà phê!"
Một giọng nữ đột nhiên vang lên.
Cả hai người đều nhìn sang, Lam Ngọc Anh xấu hổ, nhưng cô chỉ có thể tiếp tục cứng đầu cứng cổ nhìn về phía anh rồi nói: "Anh không thích uống cà phê bên trong có pha thêm loại đường maltose đúng không..."
Cô cắn môi, có chút căng thẳng nín thở chờ câu trả lời của anh.
Đôi mắt thậm sâu và sắc bén của Hoàng Trường Minh cứ như vậy nhìn cô, trong lòng bàn tay cô nhanh chóng đổ mồ hôi, rốt cuộc kéo môi nói: "Um."
Lam Ngọc Anh bước xuống bậc thang, lúc này cô mới thả lỏng người thở phù một hơi, đi đến phòng uống nước.
Đợi đến khi cô trở lại văn phòng sau khi pha xong cà phê, cô thư ký nữ lúc này cũng cầm theo tài liệu đã ký xong và chuẩn bị rời đi.
Lam Ngọc Anh đặt tách cà phê xuống bàn, đồng thời gọi cô ta dừng lại: "Ừm, đợi đã!"
Nữ thư ký bối rối quay đầu lại, nhìn thấy cô đi tới mép ghế sô pha, cầm túi xách bên cạnh đưa cho cô ta. "Hộp cơm này trả lại cho cô, tôi đã rửa sạch sẽ hết cả rồi." "Cảm ơn..." Nữ thư ký cầm lấy hộp cơm rồi vội vàng rời đi.
Lam Ngọc Anh nhìn cảnh cửa văn phòng đã khép chặt lại, lặng lẽ buông ngón tay ra.
Khi quay đầu lại, cô thấy Hoàng Trường Minh đang ngồi trên ghế tựa lưng cao, cầm ly cà phê nhưng anh không có uống cạn, thay vào đó anh nhìn cô với ánh mắt xa xăm như vừa nãy, luồng ánh sáng bên trong đôi mắt anh là thứ mà cô không thể hiểu được.
Lam Ngọc Anh bị anh nhìn chằm chằm có chút khó chịu mở miệng nói: "Anh cứ nhìn em như vậy làm gì chứ?" “Anh đang nhìn một số người đã học được cách bảo vệ thực phẩm của mình!” Hoàng Trường Minh có vẻ như đang mỉm cười.
Cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì bị anh nhìn thấu nỗi lòng.
Có chút khó chịu nhìn sang chỗ khác, quay lại ghế sô pha ngồi xuống thì thấy anh đặt chiếc bút trên tay xuống, vươn tay bấm một dãy số bên trong. "Tổng giám đốc Hoàng!"
Ngay sau đó, có một tiếng gọi kính cẩn ở đầu dây bên kia vang lên.
Hoàng Trường Minh liếc nhìn cô một cái rồi nói: "Trưởng phòng bộ phận nhân sự đúng không? Anh tới phòng làm việc của tôi một lúc."
Năm phút sau, cửa văn phòng lại một lần nữa đóng lại.
Giám đốc Trương của bộ phận nhân sự đã rời đi, lúc này chỉ còn lại hai người trong số bọn họ.
Hoàng Trường Minh hướng về phía cô ra hiệu giống như kêu một chú cún con vậy, cô cau mày không muốn bước qua đó, nhưng người thì đã vô thức bước tới chỗ anh, cô vừa đi ngang qua bàn làm việc, đã lập tức bị anh kéo vào lòng trong tư thế thân mật. “Hiện tại em đã hài lòng chưa?” Hoàng Trường Minh nhướng mày nhìn cô.
Giám đốc Trương từ phòng nhân sự được gọi đến, anh ta nghe theo chỉ đạo của anh liền chuyển nữ thư ký sang phòng khác và thay thế bằng một thư ký nam.
Lam Ngọc Anh ngây ngốc khó hiểu hỏi anh: "Em không hiểu anh đang nói cái gì cả... “Em đúng là hũ giấm chua!” Hoàng Trường Minh cắn môi nói với cô. “Em mới không phải!” Cô cắn môi phản bác lại câu nói của anh. “Không phải sao?" Hoàng
Trường Minh mở ra đôi môi mỏng, ý cười thâm thúy thoát ra từ trong câu nói của anh: “Trong phòng làm việc hình như đang tràn ngập mùi giấm chua vậy!”
Lam Ngọc Anh vẫn muốn chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng lại bị nụ hôn mà anh rơi xuống nhanh chóng niêm phong chiếc miệng bé xinh của cô...
Thời gian bên nhau của những người đang yêu luôn trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt đã là chủ nhật, hai người đi bộ tới siêu thị công cộng.
Cô đã mua rất nhiều đồ mang về, đều đặt trong tay Hoàng Trường Minh, ánh mặt trời lặn chiếu sáng rực rỡ nửa bầu trời, hai người bước đi trong ánh sáng tươi đẹp của ánh mặt trời, bóng hai người trải dài trên mặt đất.
Tiếng bước chân rơi trên mặt đất nhịp nhàng, Hoàng Trường Minh đột nhiên mở miệng nói với cô: "Ngọc Anh, anh rất vui.
Lam Ngọc Anh ngây người, quay đầu lại nhìn anh.
Cô thấy lưng anh hướng về phía ánh sáng mặt trời lặn, cả người như được ráp lên một vòng tròn màu đỏ hồng, càng làm cho gương mặt tuấn tú xuất chúng của anh lúc này giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp vậy, ánh mắt anh nhìn cô lúc này cũng thâm thúy như vậy. "Em cũng cảm thấy vậy..." Cô đáp lại anh bằng một giọng nói nhỏ ngượng ngùng.
Hoàng Trường Minh nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, đôi lông mi cô lúc này đang cụp xuống, anh cảm thấy có chút ngứa ngáy, không kìm chế được muốn hôn lấy cô, lại càng muốn yêu cô bằng một cách tốt nhất, cũng may đi được năm sáu phút nữa thì cũng về đến nhà. Việc đầu tiên khi anh bước vào trong nhà là ném cô lên giường.
Anh cảm thấy mình lúc này dường như giống một cậu bé ngổ ngáo vừa bước vào tuổi dậy thì vậy, đêm nào anh cũng muốn triền miên cùng cô, nhưng sự ham muốn của anh đối với cô vẫn không hề giảm đi mà ngày càng mạnh mẽ hơn.
Vừa nghĩ tới điều gì đó, anh liền nhíu mày: "Thôi em đừng về nữa!" "Vậy sao có thể được chứ..." Lam Ngọc Anh cắn môi.
Hoàng Thanh Thảo đã cho cô cùng anh có cơ hội ở bên nhau nhiều ngày như vậy, ngày mai là thứ hai, cô đã phải quay về rồi, hơn nữa Hoàng Thanh
Thảo còn cố ý đặt vé cho cô trước khi đi, chuyển muộn nhất là hôm nay. "Vậy sáng mai trở về đi! Mua vé đường sắt cao tốc sớm nhất, anh đưa em tới nhà ga!" "Nhưng em sẽ đến muộn mất." Lam Ngọc Anh lộ ra vẻ mặt mơ hồ.
Cho dù là sớm đi chăng nữa, thì đến công ty cũng không kịp giờ mất “Cô bây giờ là sếp trên của em, không sao đâu!” Hoàng Trường Minh mím môi nói.
Lam Ngọc Anh không nói nên lời.
Khi đến gần khu chung cư, bên trong bước ra một bóng dáng quen thuộc.
Lam Ngọc Anh cắn môi, tiến lên hai bước, chủ động vươn tay nắm lấy tay anh, sau đó duỗi ra đan vào những ngón tay đang siết chặt của cô. "Tổng giám đốc Hoàng!"
Nhìn thấy bọn họ, nữ thư ký cúi gằm mặt xuống rồi kính cẩn gọi tên anh.
Khi bóng người rời đi, Lam Ngọc Anh lại nhìn thấy ánh mắt cười đùa của Hoàng Trường Minh.
Cô đỏ mặt, xấu hổ hất tay anh ra.
Chỉ hai giây sau khi bị hất tay ra, Hoàng Trường Minh đã trực tiếp ôm cô vào trong lòng, bước vào tòa nhà.
Khi bước vào khu chung cư, bọn họ không để ý thấy một chiếc xe limousine đang đậu bên đường.
Cửa sổ sau xe cụp xuống một nửa, tài xế phía trước nhìn gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ trong kính chiếu hậu, sau