Mặt đất dưới chân Tràn Ninh rạn nứt, nhưng thân hình Trần Ninh lại sâu như biển vững như núi, không nhúc nhích tí nào.
Mà Phạm Thiên lại lùi liên tiếp bảy tám bước, lưu lại từng vết chân sâu dưới mặt đất, cuối cùng bịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, vẻ mặt vàng như giấy.
Một đắm của Trần Ninh, trực tiếp đánh cho lục phủ ngũ tạng của hắn bị thương nặng.
“Oal”
Phạm Thiên nôn ra một ngụm máu tươi, máu tụ trong lồng ngực của hắn mới đỡ đi một ít.
Hắn ngắng đầu nhìn về phía Trần Ninh, như nhìn thấy thiên thần, tràn đầy sợ hãi và tôn kính, dùng tiếng Trung cứng ngắc, yếu ớt nói: “Chiến thần Hoa Hạ, dũng mãnh toàn cầu, chúng tôi thua tâm phục khẩu phục…”
Tiếng nói dứt!
Hiện trường vốn đang yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe tháy, lập tức bộc phát ra một trận tiếng reo hò kinh thiên động địa.
Quốc chủ phu nhân vui mừng nhìn về phía Trần Ninh.
Ánh mắt của nhóm người Điển Chử nhìn về phía Trần Ninh, tràn ngập sùng bái.
Nhưng cũng có những người sắc mặt không được tốt lắm.
Ánh mắt của Hạng Thành nhìn về phía Trần Ninh rất phức tạp.
Đám người Cary, thì lại càng xám xịt.
Tiệc rượu tối nay ở khách sạn Quốc Tân, vốn là để long trọng chiêu đãi nhóm người Cary bộ ngoại giao Tu La quốc.
Nhưng, Cary mang theo tám đại chiến thần đến khiêu khích Trần Ninh, lại bị Trần Ninh giáo huấn một cách thảm hại.
Cary cảm thấy lần này anh ta mất mặt mát đến cả thế giới cũng biết luôn rồi, anh ta cũng không có mặt mũi nào ở lại tiệc rượu lâu hơn nữa, lấy cớ đến bệnh viện thăm tám vị chiến thần Tu La bị thương, xám xịt rời đi từ sớm.
Nhưng mà, đám người Cary rời đi trước, cũng không hề ảnh hưởng đến không khí náo nhiệt của buổi tiệc đêm nay.
Các vị lãnh đạo và khách mời đến tham gia tiệc rượu, đều vô cùng sùng bái Trần Ninh.
Quốc chủ phu nhân Vương Uẩn, cũng nhân cơ hội này giới thiệu những người quyền quý trong Thủ đô cho Trần Ninh nhận biết, mở rộng mạng lưới giao tiếp của Trần Ninh.
Trần Ninh mặc dù là đại tướng cao quý nơi biên cương, nhưng máy năm này Trần Ninh đều đang trấn thủ ở nơi biên cương Bắc Cảnh nghèo nàn, ngày thường rất ít kết giao quyền quý nơi Thủ đô.
Vương Uần biết trước khi chồng mình thoái vị, muốn dìu dắt Trần Ninh tiến vào Nội các để lịch luyện.
Cho nên, bà cũng có ý muốn tạo thế cho Trần Ninh.
Hỏi người bên ngoài mới biết được, thì ra đêm nay nữ trà tiên Giang Dật Chu của quán trà Trích Tiên sẽ xuất hiện ở quán trà.
Giang Dật Chu sở dĩ có thể được xưng là nữ trà tiên, không chỉ bởi vì cô có tài nghệ pha trà hơn người, mà còn bởi vì cô giỏi hét tất cả cầm kỳ thi họa(*), hơn nữa cô còn là một vị mỹ nữ vô cùng xinh đẹp.
(*) hiểu đơn giản là người chơi đàn, chơi cờ, viết chữ làm thơ và vẽ tranh.
Cô hiếm khi mới đến trà lâu, bởi vậy có rất nhiều thanh niên gia tộc giàu có vì ái mộ cô mà đến, nói đuôi nhau đến ủng hộ cô, cho dù chỉ để nhìn Giang Dật Chu một chút thôi cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Trần Ninh biết được nguyên nhân này, cười nhạt nói: “Nếu đã như vậy rồi, vậy thì chúng ta cũng không tham gia vào nữa, đi nơi khác thôi.”
Tống Sính Đình lại nói: “Nhưng nếu như đã đến rồi, lại không nếm thử nước trà nổi danh của Trích Tiên, thì không phải đáng tiếc lắm hay sao.”
“Lại nói, em cũng tò mò xem trà nghệ và dung mạo của vị Giang Dật Chu tiểu thư này, Trần Ninh anh không tò mò àm Trần Ninh mỉm cười nói: “Không tò mò!”
Tống Sính Đình và Đồng Kha, Điển Chử đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Tống Sính Đình nhịn không được hỏi: “Vì cái sao?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Bời vì trong thiên hạ này người con gái đẹp nhất không ai khác ngoài em, người có trà nghệ giỏi nhát không ai khác ngoài anh.”
Tống Sính Đình nghe thế, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, không nhịn được mắng: “Da mặt dày, khen vợ mình xinh đẹp, còn khen tài phai trà của mình không ai bằng nữa, cũng không sợ người ngoài chê cười.”
Đám người Trần Ninh, đi vào quán trà, ở trong sảnh chính tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Tống Sính Đình gọi một bình trà Long Tỉnh giá cả trung bình không cao không thấp.
Nhưng vào lúc này, một người đàn ông thân hình cao lớn, mang theo một đám thuộc hạ đi vào.
Người đàn ông cao lớn, mặt mũi tràn đầy kiêu căng này, chính là Hạng Tây Sở.
Tối nay Hạng Tây Sở đến vì Giang Dật Chu, mấy năm trước anh ta đã yêu thích Giang Dật Chu, đêm trước khi anh ta đi ra nước ngoài lưu học, còn đặt một chiếc Ferrari bản hạn định giá trị mấy chục triệu tặng cho Giang Dật Chu, cũng tỏ tình với Giang Dật Chu.
Nhưng mà, lời tỏ tình của anh ta bị Giang Dật Chu từ chối, xe thể thao cũng bị Giang Dật Chu từ chối.
Bây giờ, chiếc xe thể thao trị giá mấy chục triệu đó vẫn đang dừng ở trước cửa Trích Tiên.
Xe thể thao để đó phơi gió phơi nắng máy năm, sớm đã bị mưa gió bụ bản tổn hại, trở thành một đống sắt vụn.
Nhưng Hạng Tây Sở cũng không quan tâm, dùng thiên kim mua mỹ nhân đối với người có quyền có tiền như anh ta mà nói, cũng coi như là chuyện thường ngày.
Huống hồ, mặc dù anh ta tỏ tình thất bại, nhưng chiếc xe thể thao đó của anh ta vẫn để trước cửa quán trà Trích Tiên, Thủ đô không có người đàn ông nào dám theo đuồi Giang Dật Chu, bởi vì Giang Dật Chu là người phụ nữ mà anh ta xem trọng.
Lần này Hạng Tây Sở trở về từ nước ngoài, đương nhiên là phải đến tìm Giang Dật Chu.
Chỉ là anh ta không ngờ, lại ở chỗ này gặp được Trần Ninh.
Sau khi anh ta nghe cấp dưới nhỏ giọng ở bên tai nói, người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh chính là người hại chết em gái anh ta Trần Ninh, ánh mắt của anh ta liền lóe lên một tia lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Trần Ninh.
Ánh mắt mang đầy cừu hận của Hạng Tây Sở vừa nhìn về phía Trần Ninh.
Trần Ninh liền mẫn cảm nhận ra khác thường, quay đầu, sau đó liền mắt đối mắt với Hạng Tây Sở.
Cừu hận trong mắt Hạng Tây Sở không còn nữa, trở nên cực kì bình tĩnh, cười cười gật đầu với Trần Ninh, sau đó liền mang theo máy tên cấp dưới ngồi vào bàn bên cạnh.
Trân Ninh không nhận ra Hạng Tây Sở, cũng không biệt tên này là con trai của Hạng các lão.
Anh khẽ nhíu mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT