Lý Khôn và Từ Hải Yến nghe vậy cơ thể không khỏi run rẩy, vẻ mặt kinh hãi nhìn Trần Ninh.

Lúc này Lý Khôn mới nhớ ra, tên Thiếu soái, hình như thật sự là Trần Ninh.

Vị Thiếu soái trước mắt này, chính là Thiếu soái tối nay anh ta chịu trách nhiệm giúp phiên dịch ngoại ngữ?

Điều này là sự thật hay nó xảy ra vấn đề trùng tên?

Vẻ mặt Từ Hải Yến cũng chắn động nhìn Trần Ninh, còn có Tống Sinh Đình bên cạnh Trần Ninh.

Nếu Trần Ninh là Thiếu soái, vậy Tống Sinh Đình chẳng phải là Thiếu soái phu nhân sao?

Trong nháy mắt trong lòng cô ta đố ky đến phát điên, đồng thời cũng hung hăng phủ nhận ý nghĩ này, Tống Sính Đình làm sao có thể là Thiếu soái phu nhân?

Trần Ninh trước mắt này, nhất định không phải Thiều soái, nhất định là kẻ lừa đảo.

Đúng, chắc là kẻ lừa đảo!

Từ Hải Yến chỉ vào Trần Ninh, lớn tiếng nói: “Giả, anh ta nhất định là giả, anh ta nhất định không phải Thiều soái.”

Lý Khôn cũng lấy lại tinh thần, cười lạnh nói: “Đúng vậy, Thiếu soái tham dự tiệc chiêu đãi ngoại giao Tu La quốc quan trọng như vậy, nhất định mặc trang phục, mặc quân phục Thiếu soái.”

“Hơn nữa bên cạnh Thiếu soái, nhất định đi theo rất nhiều cảnh vệ viên.”

“Tên này nhát định là giả, là giả.”

Một đám vệ binh Hoàng Vĩ Cường, nghe được lời này của vợ chồng Lý Khôn, cũng đều mơ hồ.

Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không thể xác định, rốt cuộc Trần Ninh có phải là Thiếu soái hay không?

Mà đúng lúc này, trước cửa tiệc rượu nỗi lên một tiếng náo loạn.

Thì ra là Bộ trưởng Ngoại giao Tằng Sĩ Hùng mang theo một đám thuộc hạ tới.

Tẳng Sĩ Hùng là cấp trên của Lý Khôn!

Lý Khôn nhìn thấy Tằng Sĩ Hùng, vội vàng mang theo vợ Từ Hải Yến hấp ta hấp tắp nghênh đón, vừa lấy lòng nói chào Tằng bộ trưởng, vừa chỉ vào Trần Ninh nói: “Tằng bộ trưởng ngài tới đúng lúc, tên này là kẻ lừa đảo, mạo danh Thiếu soái…

Từ Hải Yến cũng nịnh bợ nói: “Tằng bộ trưởng, mau kêu vệ binh bát kẻ lừa đảo đi.”

Kẻ lừa đảo?

Ánh mắt Tằng Sĩ Hùng nhìn Trần Ninh, chỉ thấy Trần Ninh đang mỉm cười, có hứng thú nhìn ông ta.

Cơ thể ông ta run lên, cuống quít đẩy vợ chồng Lý Khôn cùng Từ Hải Yến ra, bước nhanh đến trước mặt Trần Ninh, cung kính nói: “Thiếu soái, ngài làm sao đến trước rôi.”

Thiếu soái!

Lý Khôn và Từ Hải Yến nghe được xưng hô của Tằng Sĩ Hùng đối với Trần Ninh, trong nháy mắt giống như sắm sét giữa trời quang, hoàn toàn choáng váng.

Trần Ninh này, thật sự là Thiếu soái.

Trần Ninh mỉm cười nói: “Chào ông lão Tằng, Lý Khôn kia là thuộc hạ của ông?”

Tằng Sĩ Hùng ý thức được có gì đó không ồn, ông ta ngạc.

nhiên nghi ngờ, gật đầu: “Đúng vậy, người này tên là Lý Khôn, là một trong những thông dịch viên của bộ phận ngoại giao của chúng tôi, biết tiếng Tu La.”

“Tối nay tôi chỉ thị cho anh ta đến phục vụ Thiếu soái ngài, làm phiên dịch tạm thời cho Thiếu soái ngài.”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Vợ chồng bọn họ đồn đại tôi là kẻ lừa đảo, còn muốn vệ binh bắt tôi lại, ông giải thích với bọn họ một chút đi?”

Tằng Sĩ Hùng nghe vậy vừa kinh hãi vừa tức giận, đột nhiên quay đầu, thanh sắc câu lệ (*) nói: Lý Khôn, vợ chồng các người tới đây cho tôi!”

(*) Ý nói sự nghiêm nghị trên cả nét mặt và lời nói.

Lúc này hai người Lý Khôn và Từ Hải Yến muốn chét đều có.

Bọn họ không ngờ, Trần Ninh lại thật sự là Thiếu soái.

Bọn họ vốn tưởng rằng Trần Ninh là một kẻ giả mạo, là một tên hề không biết trời cao đất dày.

Nhưng không nghĩ rằng chú hề là chính mình.

Nghĩ đến bọn họ ở cửa cười nhạo Trần Ninh cùng Tống Sính Đình không có thiệp mời, bọn họ vừa rồi muốn tìm đội vệ binh bắt Trần Ninh, nghĩ đến những từ ngữ khắc nghiệt mà bọn họ nói với vợ chồng Tràn Ninh, hai người bọn họ đều hận không thể đập đầu tự tử một cái.

Trời ạ, bọn họ lại đắc tội với võ tướng số 1 Hoa Hạ, Thiếu soái Trần Ninh.

Hai người bọn họ khóc không ra nước mắt, kiên trì, cúi đầu, run rẩy đi tới trước mặt Trần Ninh và Tằng Sĩ Hùng.

Tằng Sĩ Hùng kiềm chế lửa giận trong lòng, hạ thấp giọng nói: “Rốt cuộc hai người có chuyện gì?”

Lý Khôn run giọng nói: “Tằng, Tằng bộ trưởng, trong đó có nhiều hiểu lầm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play