*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điển Chử lập tức trầm giọng nói: “Vâng!”

Ngũ Thiên Khải cùng mấy người bạn của anh ta đều hoảng sợ, bọn họ hoàn toàn không ngờ Trần Ninh ngang tàng như vậy, biết thân phận của Ngũ Thiên Khải, lại còn dám động thủ.

Trong lúc nhất thời, Ngũ Thiên Khải sợ tới mức sắc mặt trắng bệnh, ngay cả lời nói cũng không nói nên lời.

Nhưng đúng lúc này, cầu thang bỗng nhiên xuất hiện một lượng lớn lực lượng cảnh sát súng đạn thật.

Hai người đứng đầu chính là Dương Tĩnh và Ngũ Thành Lâm.

Sắc mặt Ngũ Thành Lâm tái xanh: “Ai bắt nạt con trai tôi.”

Dương Tĩnh giận dữ quát: “Ai dám động cháu trai tôi?”

Ngũ Thiên Khải nhìn thấy cha cùng cậu đồng thời chạy tới, anh ta không khỏi vui mừng mà khóc, kích động nói: “Cha, bác, hai người tới rồi.”

Đám người Trương Bát Bảo thương hại nhìn Trần Ninh, trong lòng nghĩ: Những người ngoại địa này, xui xẻo rồi.

“Thiên Khải, con làm sao vậy, ai đánh con thành như vậy.”

Ngũ Thành Lâm nhìn thấy con trai mình lại ngồi xe lăn, ông ta vừa kinh hãi vừa tức giận, giống như sư tử giận dữ.



Ông ta nói xong, muốn bắt thủ hạ bên cạnh Trần Ninh.

Nhưng Dương Tĩnh bên cạnh lại kéo ông ta lại.

Ngũ Thành Lâm kinh ngạc nhìn Dương Tĩnh, không vui nói: “Anh, anh thấy cháu trai anh bị người ta làm cho bị thương thành như thế, anh còn ngăn cản em?”

Lúc này Dương Tĩnh đang gắt gao nhìn chằm chằm Trần Ninh, vẻ mặt kinh hãi, biểu cảm đó không khác gì ban ngày gặp quỷ.

Ông ta chật vật nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói với Ngũ Thành Lâm: “Em rẻ, người này chúng ta không thể động được, cũng không chọc nỗi.”

Ngũ Thành Lâm nghe vậy tức giận, mắng: “Ở Thủ đô này, ai cũng đều biết không thể trêu chọc chúng ta, có người nào chúng ta không chọc nỗi.”

“Em mặc kệ tiểu tử này từ nơi nào khác đến, cậu ta đánh con trai của em thành như vậy, nhất định cậu ta phải trả giá đất, em không thểtha cho cậu ta…”

Dương Tĩnh nghe vậy sợ tới mức sắc mặt trắng bệnh, cũng nhịn không được muốn che miệng Ngũ Thành Lâm, để đối phương đừng nói nữa.

Vị Thiếu soái Bắc Cảnh Trần Ninh gần đây đã tiêu diệt sạch Đường các lão!

Ông ta mấy ngày trước, mới ở trước mặt Trần Ninh chịu thiệt, không ngờ hôm nay lại đụng phải.

Vẻ mặt ông ta lúng túng, hạ giọng quát: “Lão Lâm, chú câm miệng cho anh, thân phận của chú làm sao có thể nói ra những lời như vậy?”

Ngũ Thành Lâm hoàn toàn sửng sốt.

Tuy rằng ông ta nhìn tháy con trai bị thương, đầy lửa giận, lý trí có chút bị lửa giận nổi giận làm cho choáng váng, nhưng ông ta không ngốc, sau khi bị Dương Tĩnh nhắc nhở nhiều lần, rốt cục ông ta cũng ý thức được có gì đó không ổn.

Lấy thân phận của Dương Tĩnh, lại kiêng dè người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này như thế, chỉ sợ người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này lai lịch không nhỏ.

Ông ta nghỉ ngờ hỏi: “Anh, tiểu tử này rốt cuộc là ai, sao anh lại sợ một thằng nhóc như vậy, không giống phong cách bình thường của anh.”

Trong lòng Dương Tĩnh khổ sở.

Mấy ngày trước ông ta vừa mới bị Trần Ninh chỉnh đốn qua, còn có Các lão của ông ta, cũng là chỗ dựa lớn của ông ta – Đường Bá An, đều bị Trần Ninh lật đổ rồi.

Bây giờ ông ta nhìn thấy Trần Ninh liền hận không thẻ đi đường vòng, hiện tại lại đụng phải họng súng của Trần Ninh, có thể không sợ sao?

“Lão Lâm, đại đội trưởng giao thông Thủ đô của chú làm như thế nào vậy, chú ngay cả thống soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, Trần thiếu soái cũng không nhận ra?”

Thống soái Bắc Cảnh!

Chiến thần Hoa Hạt!

Trần thiếu soái!

Dương Tĩnh nói xong, nghe vào tai đám người Ngũ Thành Lâm và Ngũ Thiên Khải, giống như thiên lôi cuồn cuộn.

Cơ thể Ngũ Thành Lâm run rẩy, huyết áp tăng vọt, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Ngũ Thiên Khải cũng sợ tới mức cả người run rẩy, thiếu chút nữa từ trên xe lăn ngã xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play