Những tên lính đánh thuê này ở Thủ đô vậy mà có thể có được nhiều loại vũ khí như thế này, chắc chắn có người đang giúp đỡ.
Và người giúp đỡ này cực kì không đơn giản.
Ngoài ra, người giúp đám lính đánh thuê đi vào Thủ đô, lấy được vũ khí, và giúp đột kích Thiếu soái, ngoài người có thân phận hiển hách ra, còn nhất định phải có thù với Thiếu soái, không thì không thể nào giúp đám lính đánh thuê này đột kích Thiếu soái.
Cứ như vậy mà suy đoán, lập tức liền có không ít nhân vật hào môn lớn ở Thủ đô có mâu thuẫn với Trần Ninh xuất hiện trong đầu của Từ Đình Tùng.
Thậm chí đến Đường lão và Hạng lão trong Nội các đều xuất hiện trong ý nghĩ của Từ Đình Tùng.
Sắc mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, trong lòng nghỉ ngờ không chắc chắn: Ông trời ơi, là ông tổng hào môn Thủ đô nào đó làm, hay là Hạng lão hoặc là Đường lão?
Nếu là ông tổng hào môn làm, Từ Đình Tùng cảm thấy vậy còn dễ dàng xử lí, nếu là liên quan đến Hạng lão hay là Đường lão, liên quan đến chiến tranh giữa các thủ trưởng và đại sứ biên cương, vậy ông ta tham dự vào, sợ là sẽ bị vô tình bị nghiền nát trong cuộc chiến này Trần Ninh nhìn biểu cảm thay đổi của Từ Đình Tùng liền biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì rồi.
Anh cười lạnh nói: “Cơ hội tôi cho ông rồi, ông dám điều tra không, có muốn lập công chuộc tội không, phải xem lựa chọn của chính ông rồi.”
“Nếu ông dám điều tra, vậy tôi sẽ chào hỏi với cấp trên, để ông phụ trách chuyện này đến cuối cùng, điều tra lộ rõ chân tướng, đem yêu ma quỷ quái có liên quan toàn bộ đều lôi ra.”
“Nếu ông không dám điều tra, vậy tôi không cần thiết nói với cấp trên nữa. Cấp trên muốn xử lí ông như thế nào thì cứ xử lí như vậy, tôi đoán e là ông không chỉ đơn giản là mắt bát cơm đâu thôi, trong lòng ông suy tính đi.”
Từ Đình Tùng như ngồi trên đống than, trán đầy mò hôi, gương mặt là sự lo lắng, nói lắp bắp: “Thiếu soái, tôi…”
Trần Ninh lạnh lùng đáp: “Ông tốt nhất nghĩ cho kĩ rồi hãng quyết định.”
“Hoặc là ông điều tra đến cuối cùng, lập công chuộc tội.”
“Hoặc là ông vì thất trách nghiêm trọng trong công việc của bản thân, không chịu trách nhiệm với công việc của bản thân đã để lại vấn đề nghiêm trọng, cho ông ngồi tù, cả đời vậy là chám hết.”
Từ Đình Tùng cả người đổ mò hôi lạnh, có thể từ một đứa con trong một gia đình nghèo khó bình thường mà đi đến ngày hôm nay, thật sự là không dễ dàng, cũng là niềm tự hào của gia đình đối với họ hàng.
Ông ta không muốn, cũng không cam tâm cả đời này cứ như vậy mà kết thúc.
Ông ta cắn răng: “Thiếu soái, tôi muốn lập công chuộc tội, xin cho tôi cơ hội được lập công chuộc tội, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, đem những người có liên quan toàn bộ đều lôi ra.”
Trần Ninh gật đầu: “Được, tôi cho ông cơ hội, tôi sẽ nói chuyện với cấp trên, để ông phụ trách điều tra rõ chuyện này.”
*Có điều tôi nhắc nhở ông trước, nếu ông đã lựa chọn điều tra, vậy phải điều tra cho tôi đến cùng.”
“Nếu ông muốn lươn lẹo, đối phó qua loa với chuyện này, đến lúc đó đừng trách tôi mới cũ tính luôn một thể với ông nhé.”
Từ Đình Tùng vội vàng nói không dám.
Ông ta bây giờ cũng là đâm lao thì phải theo lao, hy vọng duy nhát của ông ta là, lúc điều tra đừng tra ra nhân vật khó xử lí là tốt rồi, chuyện này tuyệt đối đừng có liên quan đến Hạng lão hay là Đường lão, không thì ông ta cũng không có cách nào để kết thúc được.
Lúc này, rất nhiêu xe sang màu đen, còn có xe quân sự, dường như đồng thời đi đến.
Vậy mà là người của Cục an ninh quốc gia, còn có người của phòng vệ Thủ đô đồng thời đến.
Nguyễn Hồng dẫn theo một đám thuộc hạ mặc vest màu đen, Điền Vệ Long dẫn số lượng lớn binh sĩ súng vác vai, đạn lên nòng, ngay ngắn đi đến.
Nguyễn Hồng và Điền Vệ Long thấy hiện trường mặt đất hỗn loạn, đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Điền Vệ Long trầm giọng nói: “Truyền mệnh lệnh của tôi, phong toả hiện trường, với lại giới nghiêm của khu vực này.”
Trợ thủ đáp: “Tuân mệnh.”
Nguyễn Hồng cũng phân phó những thuộc hạ của mình: “Dặn dò người của chúng ta, lập tức mở rộng điều tra.”
“Rõ!”
Điền Vệ Long và Nguyễn Hồng đều đi đến chỗ phía Trần Ninh, đầu tiên là hỏi thăm Trần Ninh, sau đó liền hỏi nói: “Thiếu soái, ngài không sao chứ?”
Trần Ninh nhàn nhạt đáp: “Có giật mình nhưng không có nguy hiểm!”
Hai người Điền Vệ Long và Nguyễn Hồng đều thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, ánh mắt của hai người đều rơi lên trên người của Từ Đình Tùng.
Điền Vệ Long lạnh lùng nói: “Từ Đình Tùng, ông làm trị an như này sao, vậy mà lại xảy ra loại chuyện này, ông đợi bị hỏi tội đi!”
Sắc mặt của Từ Đình Tùng vô cùng khó coi.
Trần Ninh lại bình tĩnh nói: “Chuyện này không thể hoàn toàn trách Từ cục trưởng, tôi tin ông ấy cũng không muốn xảy ra loại chuyện như thế này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT