*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Ninh cùng thủ hạ tiến vào phủ Quốc chủ, cầu kiến Quốc chủ.

Nhóm người Trần Ninh ở phòng tiếp khách chờ đợi, không lâu sau Vương Uẩn thân mặc sườn sám thuê hoa xanh tự: mình ra đón tiếp.

“Xin chào Dì Vương.”

“Khấu kiến Quốc chủ phu nhân.”

Trần Ninh cùng Điển Chử, Đồng Kha cùng Bát Hỗ Vệ đồng loạt vấn an Vương Uần.

Vương Uần tựa hồ có chút tiều tụy, vẻ mặt ưu sầu, bà gượng ép cười nói với Trần Ninh: “Trần Ninh cậu đến thật à, kỳ thật cậu không nên đến. Bôn ba ngàn dặm không nói, hơn nữa hiện tại trong Kinh có người bắt mãn với cậu, cậu đến liền cho bọn họ cơ hội đối phó cậu.”

Trần Ninh lắc đầu: “Quốc chủ đối với tôi ân trọng như núi, có câu một ngày vỉ sư suốt đời v phụ, lão sư b bệnh, tôi sao có thể không đến thăm.”

Nói đến đây, Trần Ninh không nhn được lại hỏi: “Dì Vương, lão sư hiện tại thế nào? Tôi có thể gặp ngài ấy được không?”

Vương Uẫn nói: “Bác sĩ vừa đến xem ông ấy xong, ông ấy ăn một ít cháo, bây giờ đang ngủ.”

Trần Ninh lập tức nói: “Ngày mai tôi đợi ngài ấy tỉnh sẽ đến vấn an.”

Vương Uẩn lại nói: “Trần Ninh, cậu vẫn nên chờ sau khi bệnh tình ông ấy tốt lên hãy đến thăm đi, người hiện tại ông ấy không muốn gặp nhát chính là cậu.”

Trần Ninh kinh ngạc: “Vì sao?”

Vương Uẩn nói: “Danh tướng tự cổ như mỹ nhân, chẳng hứa cho ai thấy bạc đầu. Lão sư của cậu chinh là quốc tôn, đứng trên vạn người, uy nghiêm tứ hải, thiên hạ thần phục. Bây giờ ông ấy ngã bệnh, ông ấy không muốn bộ dạng ốm yếu bệnh tật b các cậu nhìn thấy. Không muốn hủy đi hình tượng của mình trong lòng các cậu, cậu hiểu không?”

Trần Ninh thở dài: “Vậy được rồi. Bây giờ tôi vẫn còn ngày phép, sẽ ở tạm trong Kinh vài ngày, hi vọng bệnh tình của lão sư sẽ có chuyển biến tốt.”

Vương Uẳn gật đầu: “Cũng được, cậu có muốn ở lại phủ Quốc chủ không?”

Trần Ninh lắc đầu: “Không, tôi ở lại phủ Quốc chủ không tốt, tôi tùy tiện tìm một chỗ bên ngoài là được rồi.”



Rất nhiều người qua đường nhìn thấy cảnh này đều ghé mắt nhìn, nhỏ giọng thảo luận người ra tù là ai, sao lại được nhiều người đón tiếp như vậy.

“Nghe nói là cựu Các lão, Lạc Hoa.”

“Trời ạ, năm đó Lạc Hoa danh chấn Thủ đô, tùy tiện dặm chân một cái thiên đa chắn động, ông ta được ra tù rồi sao?”

*Còn không phải là mãnh hồ ra khỏi lồng giam, rồng quay về biển lớn sao?”

“Tôi nghe nói, con của Lạc tiên sinh lúc trước ở Trung Hải b giết rồi. Lạc tiên sinh ra tù vậy kẻ giết con ông ấy thật không may nhat”

Lúc này, cổng nhà giam chậm rãi mở ra. Một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc một thân sơ mi trắng cùng quần tây đen, bên ngoài khoác áo xám, chân mang một đôi giày gia cũ xuất hiện.

Thần tình ông ta bình tĩnh, ánh mắt lại sâu thẫm tối đen như đáy biển, ai cũng không thể nhìn ra ông ta có suy nghĩ gì.

Ông ta thoạt nhìn rất bình thường, ăn mặc cũng như máy lão cán bộ. Nhưng trên người ông ta lại tản ra một loạt khí chất cao quý, còn có sự uy nghiêm của bậc vương giả.

Mọi người trước cổng nhà giam nhìn thấy ông ta đều không nhn đường hoan hô: “Chúc mừng Lạc tiên sinh ra tù, lại nhìn thấy ánh mặt trời.”

“Lạc tiên sinh chúng tôi sẽ chuẩn b tiệc tẩy trần cho ngài, mời lên xe.”

Lạc Hoa lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không, con tôi an táng ở đâu, tôi muốn đến mộ nó nhìn xem.”

Núi Ngủ Long, trước mộ phần của Lạc Thiếu Minh.

Lạc Hoa đứng lặng trước mộ phần, tuy sắc mặt không có gì biến hoán nhưng ánh mắt khó nén bi phẫn.

Mười năm trước ông ta ngòi tù, Lạc gia gần như sụp đỏ, đứa con bảo bối này của ông ta đứng trên đầu sóng, một mình chống đỡ Lạc gia. Con trai ông ta chẳng nhưng giúp Lạc gia không lụi bại, mà hai năm gần đây còn khiến Lạc gia bắt đầu trở lại. Lạc Hoa ở trong tù biết được những chuyện con trai đã làm vô cùng vui mừng cùng kích động, âm thầm tán thưởng con trai của Lạc Hoa ông ta đúng là hổ phụ sinh hồ tử.

Lạc Hoa vẫn thầm nghĩ, đợi Tần Hằng hét nhiệm kỳ về hưu, ông ta liền liên hệ nhóm bạn cũ giúp ông ta ra khỏi nhà giam. Đến lúc đó mãnh hỗ ra khỏi lồng, trở về rừng xanh, lấy lại quyền lực cũ. Ông ta sẽ dốc sức bồi dưỡng con trai, con trai ông ta khẳng đnh sẽ từng bước thăng tiến, hoàn thành được tâm nguyện lên ngôi Quốc chủ trước đây của ông ta.

Nhưng ông ta ngàn vạn lần không thể ngờ được, hiện tại ông ta ra tù con trai đã chết, phụ tử âm dương cách biệt.

Lúc này ông ta đứng trước mộ con trai mình, toàn bộ kế hoạch chí hướng lúc trước đều tan thành mây khói. Trong lòng không còn có bi thương và phẫn nội, mối thù này không báo thề không làm người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play