Cô không ngờ, chuyện lo lắng đã thật sự xảy ra.

Kiến trúc lầu gỗ đang cháy, hơn nữa đem bọn họ cùng hơn hai trăm đứa trẻ, toàn bộ bao vây bên trong kiến trúc.

Bọn nhỏ lập tức bị sợ khóc!

Nhóm người Mạc Quỳnh Mai cũng giống như kiến trên chảo nóng, gấp đến độ xoay quanh, nhưng lại không có lối chạy thoát thân.

Tống Sính Đình vội vàng an ủi mọi người không nên hoảng loạn, sau đó dặn dò Tần Tước báo cứu hoả.

Thế lửa vô cùng nhanh mạnh, rất nhanh liền lan đến lầu ba, dựa theo tốc độ này, phỏng đoán cứu hoả còn chưa chạy tới, là có thể đốt tới lầu bảy.

Tiếng khóc bọn nhỏ thê lương, vang thành một mảnh.

Mà ở phố lớn đối diện cô nhi viện, bên trong một chiếc Land Rover màu đen không có gì nồi bật.

Hạng Minh Nguyệt và Lạc Thiếu Minh đang ngồi trong xe, cách cửa kính xe, nhìn lầu gỗ cô nhi viện đối diện phó lớn cháy.

Mặt Lạc Thiếu Minh đầy đắc ý: “Thiêu chết Tống Sính Đình, phỏng đoán Trần Ninh sẽ thương tâm muốn chết đị2”

Hạng Minh Nguyệt cười lạnh nói: “Ha ha, Lạc Thiêu Minh anh làm rất tốt, chính là muốn Trần Ninh thống khổ mới tốt.”

Cô nhỉ viện Trung Hải cháy, rất nhanh liền bị người xung quanh phát hiện.

Rất nhiều người dừng chân bên đường, cầm điện thoại di động chụp cảnh hỏa hoạn hừng hực thiêu đốt lầu gỗ cũ kỹ của cô nhỉ viện, kêu lên rồi rít.

Một trận tiếng còi xe cảnh sát truyền tới!

Đoàn xe cứu hoả gào thét chạy tới, đồng thời chạy đến còn có rất nhiều phóng viên truyền thông báo chí.

Đội trưởng Trung đội cứu hoả tên là Hà Khánh, anh ta hét về phía các đội viên: “Mau mau mau, dùng tốc độ nhanh nhất cứu người bị kẹt.”

“Căn cứ vào tài liệu chúng ta nắm giữ trước mắt, nhóm người Tống Sính Đình của tập đoàn Ninh Đại, còn có hơn hai trăm đứa trẻ của cô nhi viện, lúc này đều bị bao vây.

trong đám cháy toà nhà, mọi người tranh thủ từng giây từng phút, tranh thủ cứu ra tất cả người bị kẹt.”

Các chiến sĩ trung đội cứu hoả, động tác huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh, một bên phun nước cứu hỏa, vừa đem cái thang của xe thang mây dâng lên, cứu hỏa đồng thời cũng tiền hành cứu người.

Hà Khánh trầm mặt nhìn hỏa hoạn hừng hực thiêu đốt lầu gỗ cũ kỹ, lầu gỗ tổng cộng có bảy tầng, nhưng thế lửa đã lan tràn đến tầng thứ năm.

Sắc mặt anh ta đặc biệt lo âu và nghiêm túc, người bị vây ở lầu cao, đã có nguy hiểm đến tính mạng.

Anh ta trâm giọng ra lệnh: “Lây tốc độ nhanh nhât cứu người!”

Các phóng viên truyền thông ở hiện trường, cũng rối rít giơ máy quay lên, truyền hình trực tiếp hiện trường cứu hỏa.

Phố đối diện, bên trong xe Land Rover tầm thường.

Hạng Minh Nguyệt nhìn đội cứu hỏa bên ngoài, khẽ cau mày: “Tốc độ bọn họ tới so với trong tưởng tượng của chúng ta nhanh hơn, em còn cho là tốc độ thiêu đót lầu gỗ, có thể trước khi đội cứu hỏa đuổi tới, sẽ thiêu chết nhóm Tống Sính Đình!”

Lạc Thiếu Minh nói: “Người bị kẹt là Tống Sính Đình, Thiếu soái phu nhân, ngoài ra còn có hơn hai trăm đứa trẻ, đội cứu hỏa nào dám chậm trễ.”

“Có điều bây giờ thế lửa lợi hại như vậy, coi như đội cứu hỏa dụng hết toàn lực, cũng chưa chắc có thể cứu nhóm Tống Sính Đình bọn họ ra, trước xem xem rồi nói sau.”

Lúc này!

Xe thang mây của đội cứu hỏa, đã vận chuyển trực tiếp đưa đến cửa sổ tầng cao nhát của lầu gỗ đang cháy, tiền hành cứu người.

Mặc dù tạm thời thế lửa còn chưa lan tới đến lầu bảy, nhưng lầu bảy sớm đã khói cuồn cuộn dầy đặc, Tống Sính Đình cùng bọn nhỏ cũng không chịu nỗi, thậm chí có đứa trẻ thể chát hơi kém đã nghẹt thở đã hôn mê.

Mọi người, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ nghẹt thở tử vong.

Mọi người bị kẹt, thấy thang mây của đội cứu hỏa rốt cuộc cũng đưa đến cửa sổ, mỗi một người đều kích động.

Giống như một nhóm người chết chìm, thấy một cái chiếc thuyền nhỏ, đều muốn giành là người thứ nhất leo lên.

Cứ như vậy, hiện trường liền càng thêm hỗn loạn vô cùng, mắt thấy sắp xảy ra sự việc giẫm đạp do tranh giành lên thang mây.

Thời khắc máu chốt!

Tần Tước gầm lên giận dữ một tiếng: “Toàn bộ đều dừng lại cho tôi, người người đều tranh nhau lên thang mây, kết quả chỉ có người người đều không lên được, cuối cùng mọi người chỉ có thể cùng chết, ai cũng không sống được.”

Lão viện trưởng Mạc Quỳnh Mai cũng che mũi, lớn tiếng hô hào nói: “Các con, chúng ta cũng không được giành trước, Tống tiểu thư bọn họ là tới góp tiền quyên quần áo quyên thức ăn, còn muốn xây nhà mới cho chúng ta.”

“Bọn họ là quan tâm tới chúng ta, cho nên mới cùng chúng ta bị vây ở chỗ này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play