Trước kia Chu Sùng Hï có xuất thân từ hắc đạo, hiện tại tẩy trắng trở thành ông chủ khách sạn, nhưng mà đối nhân xử thế, vẫn là thủ đoạn độc ác, bụng dạ nham hiểm, đám người Trương Thiến đều sợ ông ta.
Trương Thiến vô cùng tuyệt vọng cùng bắt đắc dĩ.
Trần Ninh vậy mà lại là Thiếu soái Bắc Cảnh, vợ của anh cũng là nữ thần thương giới.
Cô ta đã không thành công trong việc làm nhục nhã Trần Ninh, ngược lại ngày mai còn chính mắt nhìn thấy cảnh Trần Ninh yêu chiều vợ như thế nào, việc này đối với cô ta mà nói quả thực là sự hành hạ dưới địa ngục.
Hôm saul Buổi sáng!
Vô số đoàn xe hào nhoáng xuất hiện ở trước cửa Nguyệt Bán Loan.
Chu Sùng Hỉ dẫn theo đám người Trương Thiến, vội vội vàng vàng đi từ trong khách sạn ra.
Chu Sùng Hỉ vừa đi vừa quay sang hỏi Trương Thiền: “Tiệc rượu sinh nhật của vợ Trân tiên sinh không phải tôi nay mới tổ chức sao?”
“Bọn họ như thế nào mà buổi sáng đã tới rồi?”
Trương Thiến nói: “Tôi cũng không biết.”
Bọn họ đi ra đến cửa, sau đó mới phát hiện, người tới không phải Trần Ninh, mà là một đám người đến từ Thủ đô giàu có, quyền lực bậc nhất.
Một cô gái ăn mặc khoan thai hào hoa phú quý, ôm một con chó quý, đeo giày cao gót từ trên xe Lincoln bước xuống.
Cô ta chính là Đại tiểu thư của Hạng gia ở Thủ đô, Hạng Minh Nguyệt.
Mặt khác còn có rất nhiều người giàu có khác, cũng lần lượt bước xuống từ những chiếc xe sang trọng của họ.
Trong đó có hai công tử nỗi bật khiến người ta chú ý nhất.
Một người là công tử của Lưu gia, Lưu Kiến Minh.
Người còn lại đến là thiếu gia Vương gia,Vương Hải Phong.
Chu Sùng Hỉ là người Thủ đô, nhìn thấy Hạng Minh Nguyệt là tiểu thư quyền lực ở Thủ đô, ông ta sợ ngây người. Vội cuống quít mang theo nhân viên ra chào đón, khom người nói: “Trời ơi, Hạng tiểu thư, còn có Lưu thiếu cùng Vương thiếu đến đây, quá vinh hạnh rồi, quá vinh hạnh rồi.”
Hạng Minh Nguyệt kiêu căng nhìn Chu Sùng Hi, lạnh lùng hỏi: “Ông nhận ra chúng tôi?”
Chu Sùng Hi vội vàng nói: “Nhận ra nhận ta, tiểu nhân là người Thủ đô, làm sao có thể không biết Hạng tiểu thư.”
Hạng Minh Nguyệt lạnh băng nói: “Ông nhận được tôi là tốt rồi, khách sạn này của ông, từ giờ trở đi sẽ được chúng tôi trưng dụng, ngoài những người tôi cho phép ra vào, những người khác không được tiếp đã.
Chu Sùng Hỉ vừa mừng vừa sợ!
Thế nhưng, ông ta chọt nhớ ra, khách sạn hôm nay đã được Trần Ninh đặt bao hét.
Ông ta lập tức trở nên khó xử, ấp úng nói: “Hạng tiểu thư, hôm nay chỉ sợ không được…”
Hạng Minh Nguyệt nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng.
Lưu Kiến Minh tức giận nói: “Đây là ý gì, Hạng tiểu thư của chúng tôi nói mà không được sao?”
Vương Hải Phong lại túm lấy vạt áo Chu Sùng Hi, mắng: “Cái gan chó của ông thật lớn, dám cự tuyệt yêu cầu của Hạng tiểu thư, ông chán sống rồi đúng không, hay không muốn mở cái khách sạn này nữa?”
Chu Sùng Hỉ nghe vậy suýt chút nữa quỳ xuống dưới chân Hạng Minh Nguyệt và đám người này.
Ông ta khóc nức nở nói: “Hạng tiểu thư, Lưu thiếu, Vương thiếu.”
“Thực không phải tôi không muốn nghe theo, mà là khách sạn hôm nay chúng tôi đã có người đặt bao hết.”
“Người đã đặt bao hết là Thiếu soái Bắc Cảnh Trần Ninh, tôi không đắc tội nỏi.”
Hạng Minh Nguyệt cười lạnh: “Trần Ninh ông đắc tội không nủi, lại đắc tội được chúng tôi?”
Trên thực tế!
Hạng Minh Nguyệt bọn họ là nhắm về phía Trần Ninh.
Hạng Minh Nguyệt bọn họ vừa mới đến Trung Hải, liền được biết hôm nay là sinh nhật của vợ Trần Ninh, Trần Ninh bao hết Nguyệt Bán Loan để tổ chức tiệc sinh nhật cho vợ mình.
Hạng Minh Nguyệt bọn họ đến Trung Hải cũng là để gây khó dễ Trần Ninh.
Cho nên, bọn họ trực tiếp đến khách sạn Nguyệt Bán Loan, yêu cầu Chu Sùng Hi giao khách sạn cho bọn họ.
Chu Sùng Hi hiện tại muốn quỳ xuống trước mặt nhóm công chúa quyền thiếu Hạng Minh Nguyệt.
Thiếu soái Bắc Cảnh, ông ta không thể trêu vào!
Nhóm công tử, tiểu thư quyền quý đến từ Thủ đô này ông ta cũng không thể trêu vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT